Chương 3: (Vô Đề)

Chuyện ta gây gổ ở Thái học viện rất nhanh truyền tới tai phụ hoàng.

Chưa đến giờ tan học, Lai Hỉ công công đã đứng chờ ngoài cửa.

Lúc ấy ta mới cảm thấy hối hận: sao ta không kiềm chế được tay chân cơ chứ?

Vài ngày nay khổ sở xây dựng hình tượng "tiểu bạch thỏ" ngoan hiền, xem như tan tành mây khói.

"Tứ công chúa, bệ hạ truyền người tới ngự thư phòng.

"Ta đành bất đắc dĩ theo chân công công đi đến gặp phụ hoàng. Vừa thấy mặt ta, người đã sa sầm, quát lớn:"Đường đường là công chúa, lại học người ta đánh nhau? Còn thể thống gì nữa?!"

Ta bĩu môi, thấy ấm ức:

"Phụ hoàng, người còn chưa hỏi rõ đầu đuôi đã trách mắng nhi thần như vậy…"

Phụ hoàng xoa trán, nén giận hỏi:

"Vậy con nói xem, vì sao lại động thủ?"

"Tất nhiên là vì hắn chọc tức nhi thần trước…"

Ta còn chưa kịp giải thích thì bên ngoài đã vang lên tiếng truyền:

"Bẩm bệ hạ, nhị công chúa cầu kiến, nói là vì chuyện của Tứ công chúa mà đến."

"Cho vào."

Tang Lạc Lạc bước vào, vừa quỳ xuống đã rưng rưng nước mắt:

"Phụ hoàng, đều là lỗi của Lạc Lạc. Xin người đừng trách Tứ muội.

"Ta trợn trắng mắt, nghĩ thầm: [Ngươi giả vờ té, khiến tên ngốc Chu Tự tưởng ta đẩy ngươi, giờ còn diễn tuồng nhân nghĩa gì nữa!]"Là nhi thần đi đứng bất cẩn, khiến thế tử hiểu lầm muội ấy…

"– nàng ta vừa khóc vừa nói. [Ừ, vậy ngươi nên đi đo lại chân xem có hợp giày không, ngày nào cũng vấp!]"Phụ hoàng, nếu Lạc Lạc cẩn thận hơn…"

Ta không chịu nổi nữa, buột miệng:

"Ngươi đủ rồi đấy, ngày nào cũng ngã! Có gì hay ho? Chẳng lẽ chỉ có chân ngươi nhỏ? Vừa nãy nếu không có Chu Tự, ta đã đánh cả ngươi rồi!

"Cả gian phòng lặng như tờ. Ta lập tức bịt miệng, liếc nhìn phụ hoàng. [Xong rồi, ta lại lỡ miệng!] ✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit. Tang Lạc Lạc được dìu lui ra, còn không quên khóc lóc:"Phụ hoàng… Lạc Lạc không phải cố ý…"

Sắc mặt phụ hoàng càng đen như mực. Ta cứ ngỡ phen này thế nào cũng bị trách phạt, ai ngờ—

"Còn quỳ đó làm gì?

"[Hả?! Tha rồi sao?!] Ta lập tức đứng dậy, chạy đến nịnh nọt:"Phụ hoàng, nhi thần cam đoan, sau này tuyệt đối không đánh nhau nữa!"

Phụ hoàng hừ lạnh, ta xòe tay ra, làm bộ đáng thương:

"Triệu phu tử đã phạt rồi… nhi thần biết lỗi mà…"

"Đáng đánh."

[Hu hu hu.]

"Về bôi thuốc đi. Nếu còn có lần sau…"

"Không dám! Không dám đâu ạ!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!