Chương 99: Ngoại truyện hoắc khả ái đóa đóa

Từ lúc bạn nhỏ Hoắc Khả Ái ở chỗ con vẹt nhà ông bà nội nhận được sự đả kích đầu tiên làm cậu hoài nghi nhân sinh, sau khi về nhà lượng cơm có sự thay đổi rõ rệt.

Lúc trước luôn là không ngừng ăn socola, bánh kem nhỏ, bây giờ, Cố Chi thường thấy Hoắc Khả Ái nho nhỏ một người, nâng má nhỏ đầy thịt, đang đối mặt với các loại mỹ thực suy nghĩ sâu xa.

Sau đó giống như kỳ tích, bóng mập nhỏ thế nhưng chậm rãi gầy đi.

Bình thường ba bữa cơm không ăn ít, sữa không uống ít, chỉ là ít ăn đồ ăn vặt.

Thế là chờ đến nửa năm sau khi Hoắc Khả Ái đi nhà trẻ, tuy rằng vẫn mập mạp, nhưng tuyệt đối không phải bóng mập nữa rồi.

Ngày đầu tiên Hoắc Khả Ái đi nhà trẻ, muốn ba mẹ cùng đi đưa cậu.

Cậu đeo cặp sách nhỏ, tay trái dắt tay ba, tay phải dắt tay mẹ, đi từ trên xe xuống, nhảy cẫng lên.

Viện trưởng nhà trẻ tự mình ra nghênh đón, Hoắc Đình Sâm sờ đầu dưa của con trai, để cô giáo không cần cho cậu đãi ngộ quá tốt, làm bạn nhỏ bình thường là được.

Viện trưởng liên tục gật đầu, nhận lấy Hoắc Khả Ái từ tay Hoắc Đình Sâm, sau đó để Hoắc Khả Ái vẫy tay chào tạm biệt với ba mẹ, "Nói tạm biệt ba mẹ."

Ngày đầu tiên lên lớp, Hoắc Khả Ái vốn một đường rất vui vẻ, rất kích động, lúc ở trên xe luôn xoay qua xoay lại không ngừng, nhưng bây giờ đến lúc chính thức phải nói tạm biệt với ba mẹ, không biết tại sao, mũi nhỏ vẫn là chua xót một chút.

Cậu méo miệng, run rẩy duỗi tay nhỏ ra, vẫy vẫy, "Ba mẹ bái bai."

Mẹ vịn cổ tay ba, vẫy tay, "Bye bye ~"

Ba cũng vẫy tay với cậu, "Tạm biệt."

Chào tạm biệt xong, Hoắc Khả Ái được cô giáo dắt vào phòng học.

Nhìn thấy con trai lần đầu lại gần học đường, Cố Chi và Hoắc Đình Sâm nhìn nhau cười.

Nhà trẻ buổi chiều ba giờ tan học, hôm nay Hoắc Đình Sâm tan làm sớm, dẫn theo Cố Chi, cùng nhau lần đầu đi đón Hoắc Khả Ái tan học.

Hai người ở ngoài cửa sổ nhà trẻ lén nhìn vào, trong phòng học ồn ào, tất cả bạn nhỏ đều ngồi đợi cha mẹ đến đón, Hoắc Khả Ái đang ở bên trong chơi xếp gỗ.

Cô giáo nói ba mẹ của bạn nhỏ Hoắc Khả Ái đến rồi.

Vừa nghe nói ba mẹ đến, Hoắc Khả Ái lập tức đặt gỗ trong tay xuống, cô giáo đến kéo cậu, cậu tự động làm lơ cánh tay duỗi ra của cô giáo, trực tiếp thở phì phò chạy ra ngoài phòng học.

Nhìn thấy ba mẹ đứng cùng nhau, đến đón cậu tan học.

Cố Chi duỗi tay với Hoắc Khả Ái, "Lại đây."

Sau đó Hoắc Khả Ái cũng không lập tức đi qua, chỉ là nhìn bọn họ, sau đó méo miệng, cuối cùng, oa một tiếng khóc lên.

"Hu hu hu oa oa oa...."

Cố Chi: "..............."

Hoắc Đình Sâm: "..................."

Vừa khóc vừa duỗi tay chạy bay vào lòng Cố Chi.

"Mẹ oa oa oa oa."

Ở trong lòng Cố Chi lau nước mắt nước mũi chảy xuống, sau đó lại giang tay muốn chạy đến lồng ngực Hoắc Đình Sâm.

Hoắc Đình Sâm nhận lấy con trai, một tay ôm lên, hỏi, "Sao vậy?"

Hoắc Khả Ái ngửa đầu gào khóc, "Con không muốn đi học hu hu oa oa..........."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!