Chương 97: Ngoại truyện trần thiệu hoàn 13

Trần Thiệu Hoàn vĩnh viễn cũng không quên một màn đó.

Cửa mở ra, anh nhìn thấy Đường Mạn Văn bị cột trên giá, quần áo bị roi da đánh đến nát không ra hình thể, đôi mắt cô bị che lại, mỗi chỗ rách nát trên người đều đọng lại vết đèn cầy lớn nhỏ.

Anh cởi dây thừng trên người cô ra, cảm nhận được cô đang nhẹ nhàng run rẩy trong lòng anh, anh xé rách tấm vải trên đôi mắt cô, dùng áo khoác ôm cô lên, ôm chặt lấy, nói, "Mạn Văn, đừng sợ, là anh, đừng sợ."

Người trong ngực lại đột nhiên run rẩy càng lợi hại, hàm răng cắn răng rắc thành tiếng.

Trần Thiệu Hoàn nhìn Đường Mạn Văn trong ngực, sau đó lại nhìn Vương Nguyên Kiệt đã quỳ xuống họng súng của phó quan không ngừng đập đầu xin tha.

Ánh mắt anh như nhuốm máu, là sát khí trước nay chưa từng có, anh nhẹ nhàng đặt Đường Mạn Văn xuống, sau đó đứng lên, nổ từng phát súng đối với Vương Nguyên Kiệt đang dập đầu cầu cứu.

Thẳng đến khi cuối cùng đã trở thành một đống máu thịt mơ hồ, mới khó khăn lắm dừng tay lại.

Anh dùng áo khoác đem Đường Mạn Văn ôm chặt lấy, sau đó ôm đi đến bệnh viện.

Bên ngoài phòng khám, Trần Thiệu Hoàn im lặng đúng đó, nghe bác sĩ phòng khám bị phó quan bắt được đó hoang mang báo lại đứa trẻ trong miệng Đường Mạn Văn.

Nửa năm trước, Đường Mạn Văn đến phòng khám khám ra có thai, đã là hơn hai tháng.

Cô không nói muốn làm sao xử lý đứa bé này, giữ lại hay phá bỏ, chỉ là ngày hôm sau, cô lại đến nữa, ngất ngay cửa phòng khám.

Bởi vì trong giờ thể dục bị quả bóng chuyền đập trúng bụng, đứa trẻ cũng không giữ được, liền chỉ có làm phẫu thuật.

Trần Thiệu Hoàn nghe từng câu đó, nắm đấm bên người giống như muốn siết nát, anh nhắm mắt lại, giống như nhìn thấy, khi Đường Mạn Văn biết được bản thân có thai có bao nhiêu bất lực và sợ hãi, lại nhìn thấy, sau khi bị trái bóng đập trúng, cô nằm trên bàn phẫu thuật, cô đang chảy máu, toàn thân đều là máu.

Anh thậm chí cũng không biết thì ra bọn họ đã từng có một đứa bé.

Khi ở Tây An đã có, bản thân cô cũng không biết, ôm đứa bé chạy về Thượng Hải, cuối cùng lại không thể giữ lại được.

Trần Thiệu Hoàn mở mắt ra, vành mắt đã đỏ lên.

Cửa phòng khám bị đẩy mở.

Trần Thiệu Hoàn lập tức đi đến.

"Thế nào rồi."

Bác sĩ đối điện anh, trong đôi mắt có sợ hãi, cởi khẩu trang xuống, nói sự thật, "Thương thế trên người đã xử lý xong, cần nghỉ dưỡng, bệnh nhân nhận phải kinh sợ, trạng thái tâm lý không quá tốt, luôn không phối hợp điều trị, vừa nãy đã tiêm cho cô ấy thuốc an thần, bây giờ đã ngủ rồi."

"Đối với trạng thái tâm lý của bệnh nhân, chúng tôi vẫn là đề nghị tìm bác sĩ tâm lý chuyên môn đến."

Trần Thiệu Hoàn "vâng" một tiếng.

"Còn có." Bác sĩ nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt phức tạp.

Trần Thiệu Hoàn, "Còn có gì?"

Bác sĩ muốn nói lại thôi, vẫn là nói, "Chúng ta kiểm tra ra cô ấy đã mang thai, chắc vừa được một tháng."

Trần Thiệu Hoàn ánh mắt cả kinh.

Bác sĩ: "Đứa bé không mất chắc là may mắn cũng là kiên cường, chỉ có điều, thân thể người mẹ bây giờ bất luận là si/nh lý hay trạng thái tâm lý đều rất không tốt, nếu như muốn giữ lại, nhất định phải bắt đầu bảo vệ thai từ bây giờ."

"Chúng tôi đề nghị giữ lại, trước kia cô ấy chắc đã sẩy một đứa, nếu như sẩy thai nhiều lần trong thời gian ngắn tổn hại rất lớn đối với thân thể, sau này cũng có thể có khả năng không thể có con nữa."

Cả người Trần Thiệu Hoàn đều ở trong hỗn độn, chỉ có thể mờ mịt gật đầu, "Được, được."

Đường Mạn Văn được đẩy ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!