Vấn đề si/nh lý không thể làm việc, Đường Mạn Văn cho rằng Trần Thiệu Hoàn sẽ để cô rời đi, kết quả anh lại không nói cho cô đi hay không, hai người ngồi ở trong xe, rất yên tĩnh.
Đường Mạn Văn cảm thấy thời gian gian nan, thế là chủ động cúi người, giải quyết nhu cầu.
Sau khi xong việc, cô hỏi: "Tôi có thể đi chưa?"
Trần Thiệu Hoàn dùng một ánh mắt rất kỳ quái nhìn cô.
Đường Mạn Văn cúi đầu không nói chuyện.
Sau đó Trần Thiệu Hoàn không biết từ đâu lấy ra một đồ vật, là một hộp nhung màu đỏ, đưa đến trước mặt cô.
Đường Mạn Văn duỗi tay nhận lấy, "Cảm ơn."
Trần Thiệu Hoàn, "Đeo lên."
Đường Mạn Văn mở chiếc hộp, bên trong là một chiếc dây chuyền kim cương, ánh sáng trong xe rất tối, kim cương phản chiếu ánh sáng óng ánh chói mắt.
Cô cũng không nghiên cứu châu báu bao giờ, nhưng cô biết thứ này chắc giá trị xa xỉ.
Cô lấy dây chuyền ra, đeo lên trên cổ mình.
Trần Thiệu Hoàn nhìn dây chuyền trên cổ Đường Mạn Văn, cảm thấy viên kim cương này làm nền cho cô.
Anh gật đầu gật đầu, sau đó nói, "Đi đi."
Đường Mạn Văn kéo cửa xe xuống.
Phó quan ở đằng xa nghe thấy động tĩnh cô xuống xe, thế là xoay người đi qua, lần nữa ngồi lên ghế lái.
Chiếc xe lái rời đi.
Đường Mạn Văn đi khỏi hẻm nhỏ, bên ngoài là con đường còn tính là náo nhiệt.
Cô gọi một chiếc xe kéo, ngồi lên, duỗi tay sờ lấy viên kim cương lạnh băng trên dây chuyền ngay xương quai xanh.
Cuối cùng cô nắm dây chuyền một phát, không cởi khóa dây chuyền ở phía sau ra, trực tiếp thẳng tay kéo từ trên cổ xuống.
Cũng không quá đau, không đau như loại cảm giác làm cô hít thở không thông, như đang cận kề cái chết khi từng bị bóp cổ.
Xe kéo đi men theo dọc đường.
Cô duỗi tay, ném dây chuyền đi, hờ hững nhìn viên kim cương giá trị liên thành bị bánh xe nghiền, rơi xuống dòng nước.
Lần sau gặp mặt, Trần Thiệu Hoàn hỏi cô tại sao không đeo dây chuyền.
Đường Mạn Văn nói bản thân còn là học sinh, đồ vật quá quý giá mang lên sẽ không tốt.
Trần Thiệu Hoàn cười cười, giống như cảm thấy cô ngây thơ.
Lần này, anh lại hôn cô, không có kẹo, chỉ là hôn cô.
Đường Mạn Văn cũng không phản kháng, học theo, việc hôn môi này, cùng với là m tì nh giống nhau, lâu rồi, luôn sẽ học được.
Trần Thiệu Hoàn đang chuẩn bị tiệc tối cho Trần Thiêm Hoằng.
Đã đến khâu viết thiệp mời, trong tiệc tối sẽ có khách nước ngoài, cho nên phải viết thiệp mời bằng tiếng nước ngoài.
Nhiệm vụ này rơi xuống đầu của Đường Mạn Văn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!