Chương 44: (Vô Đề)

Một tay Cổ Dụ Phàm che mắt Dương Trạch, một tay che miệng, hai tay Dương Trạch vùng vẫy loạn xạ để phản kháng.

Cổ Dụ Phàm lại không nhịn được mà nhìn thoáng qua bên trong.

Chậc chậc chậc.

So với tình cảnh bên trong thì chuyện vừa rồi của Cố Chi và Dương Trạch quả thật là trình độ mầm non.

Thế là Cổ Dụ Phàm che mắt Dương Trạch càng chặt hơn. Hai người đang ở ngoài cửa dây dưa thì đột nhiên nghe thấy một tiếng vang trong trẻo.

"Chát!"

Sau đó toàn bộ thế giới dường như cũng yên tĩnh trở lại.

Dương Trạch chậm rãi dừng giãy giụa, Cổ Dụ Phàm cũng buông tay mình ra, bọn họ không hẹn mà nên, nhớ lại tiếng vang vừa rồi.

Dương Trạch dường như kịp phản ứng lại, đang muốn xông vào trong văn phòng thì cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra.

Lúc Cố Chi nhìn thấy hai người ngoài cửa thì giật mình kêu lên: "Hai, hai người…"

Dương Trạch bối rối đánh giá Cố Chi từ trên xuống dưới, phát hiện ra cô ngoại trừ tóc hơi loạn, miệng hơi đỏ thì hình như cũng không có gì đáng ngại.

Vậy thì tiếng vang vừa rồi là chuyện gì vậy?

Dương Trạch hỏi: "Bà chủ, cô không sao chứ."

Cố Chi nghe xong thì xẹp miệng: "Không sao."

Cô lại nhìn Cổ Dụ Phàm một cái rồi nói với hai người: "Đi thôi."

"A, được." Dương Trạch ngoan ngoãn gật đầu đáp lời rồi đi theo phía sau Cố Chi.

Cổ Dụ Phàm cũng đi theo hai người, biểu hiện trên mặt ông ta hết sức phức tạp, sau đó không nhịn được mà quay đầu, nhìn thấy Hoắc Đình Sâm đi ra từ trong văn phòng.

Sau đó ông ta cùng Hoắc Đình Sâm bốn mắt nhìn nhau.

Có điều quan trọng không phải là bốn mắt nhìn nhau mà là dấu bàn tay đột ngột lại hơi có vẻ đáng yêu trên mặt người đàn ông.

Cổ Dụ Phạm bị dọa sợ đến mức chân mềm nhũn lảo đảo một cái rồi nhanh chóng quay đầu đi theo Cố Chi.

----

Ban đêm, tiệm cơm Cẩm Giang là một trong những tiệm cơm tốt nhất ở Thượng Hải, bởi vì Xuyên Du cho nên kinh doanh món cay Tứ Xuyên là chủ yếu.

Cổ Dụ Phàm gắp một miếng gà cay bỏ vào miệng, lập tức bị cay đến mức lè lưỡi tìm nước trên bàn.

Cố Chi cởi đồ hóa trang, khôi phục lại cách ăn mặc phú bà có tiền có sắc có dáng người của mình, nhìn thấy dáng vẻ này của Cổ Dụ Phàm, thế là cô từ bỏ món gà cay kia mà gắp một miếng đậu hũ ma bà*.

*Đậu hũ Tứ Xuyên có tên gốc là Mapo tòfu hoặc Đậu hũ ma bà, là một trong những món ăn nổi tiếng của tỉnh Tứ Xuyên. Món ăn có vị cay nóng đặc trưng rất kích thích vị giác, ai ăn qua một lần đều thấy nhớ hoài.

Hương vị không tồi.

Cổ Dụ Phàm uống cạn sạch một cốc nước lớn trước mặt, dường như vị cay cuối cùng cũng tan đi một chút, sau đó ông ta nhìn Cố Chi với vẻ mặt bình tĩnh ở đối diện.

Ông ta thở dài, hỏi: "Cô và Hoắc Đình Sâm rốt cuộc là có quan hệ thế nào."

Động tác nhai nuốt của Cố Chi hơi dừng lại, đang muốn trả lời thì Cổ Dụ Phàm lại mở miệng: "Không muốn nói với tôi cũng không sao."

"Tôi đều thấy hết rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!