Chương 43: (Vô Đề)

"Sát khí?" Cố Chi đang muốn hỏi sát khí gì, đột nhiên, chính cô cũng có cảm giác như vậy.

Hơn nữa trực giác nói cho cô biết, loại khí này đúng là sát khí.

Cố Chi và Dương Trạch đồng thời nhìn sang chỗ tỏa ra sát khí.

Bọn họ thấy cách đó không xa, một người đàn ông mặc tây trang, đi giày da, đang đứng thẳng, đôi mắt lướt qua vô số người nhìn chằm chằm vào họ, đó là nơi phát ra luồng sát khí này.

Sau khi kết thúc cảnh quay, người ra người vào, mọi người đều đang bận rộn thu dọn đồ đạc, dường như không ai cảm nhận được, chỉ có hai người bọn họ.

Trần Gia Minh đứng sau Hoắc Đình Sâm, nhìn vợ lẽ cũ của Hoắc Đình Sâm đang mặc đồng phục ở đằng xa và một thanh niên trẻ tuổi hóa trang thành sinh viên đang quay đầu lại, có thể thấy họ rất trẻ đẹp, chính anh ta còn thấy họ đẹp đôi, huống chi là Hoắc tổng của cậu.

Trần Gia Minh nhịn không được rùng mình một cái, sau đó nhớ tới cảnh tượng khi bọn họ mới xuống xe.

Chỉ quay một bộ phim mà thôi, sao họ còn quay cả cảnh hôn.

Bên kia Dương Trạch chỉ cảm thấy lông tơ của mình dựng lên, không chỉ cảm nhận được luồng sát khí, cậu còn cảm thấy người đàn ông tỏa ra sát khí kia đặc biệt giống Hoắc Đình Sâm.

Chính là nhà tư bản không có nhân tính Hoắc Đình Sâm mà cậu từng thấy ở trên báo.

Tại sao anh đột nhiên xuất hiện ở trường đại học St. Johan vậy?

Dương Trạch bắt đầu nói chuyện lắp bắp: "Bà, bà chủ, tôi cảm thấy người kia, rất giống Hoắc Đình Sâm."

"Tại sao anh ta lại nhìn chúng ta, chị, chị biết anh ta sao?"

Cố Chi không nghĩ tới Hoắc Đình Sâm có thể trùng hợp nhìn thấy cảnh cô hôn một cậu trai trẻ tuổi, trong lòng cảm thấy rất đắc ý, sau đó an ủi Dương Trạch: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, sao tôi có thể quen được người có tiền như Hoắc Đình Sâm chứ."

Nhà Dương Trạch kinh doanh nhỏ nên không thuộc vào nhóm tình nhân Hoa Anh, lần trước không gặp Hoắc Đình Sâm.

"Vậy, tại sao, tại sao anh ta…" Dương Trạch bị nhìn chằm chằm đến nỗi tưởng tượng giây tiếp theo anh sẽ thình lình rút súng ra bắn cậu.

Cố Chi không quan tâm tới Hoắc Đình Sâm cũng không muốn quản tại sao anh lại xuất hiện ở đây, vỗ vỗ cánh tay Dương Trạch: "Chắc là do cậu tưởng tượng thôi, xong việc rồi, đi thôi."

Hai người thân mật đụng chạm tay chân với nói nhỏ, tất cả cảnh tượng đều bị Hoắc Đình Sâm thấy hết.

Sau đó anh không nói gì, đi về phía trước, bước từng bước một tới.

Nhân viên công tác vừa rồi còn bận rộn thu dọn đồ đạc, lúc này cuối cùng cũng thấy người đàn ông cả người tản ra sát khí sải bước hùng hổ, bước vào phim trường của bọn họ, mọi người đều dừng động tác tay lại, nhìn người đàn ông kia.

Vốn dĩ phim trường cấm người ngoài, nhưng người đàn ông này không hề bị cản lại, một là vì khí thế của người đàn ông này quá mạnh, nhất thời không ai dám ngăn cản, hai là người đàn ông này rất quen mắt.

Hiện trường vang lên tiếng thì thầm nho nhỏ.

"Người kia là Hoắc Đình Sâm đúng không?"

"Là Hoắc Đình Sâm thì phải, giống y đúc trên báo."

"Không phải anh ta đi Nam Kinh sao, hóa ra đã trở về Thượng Hải rồi, anh ta tới làm gì?"

"Còn đẹp hơn trong báo nữa."

"Dáng vẻ anh ta đáng sợ thật, anh ta tới đây tìm ai sao!"

"Có ai ở điện ảnh Hoa Anh đắc tội với anh ta sao?"

Cổ Dụ Phàm nhìn thấy người mà ông đã từng nói với Cố Chi vô số lần – Hoắc Đình Sâm, cảm nhận được trên người Hoắc Đình Sâm có khí thế không ai bì nổi, hít một hơi lạnh, không biết tại sao anh lại xuất hiện ở đây. Sau đó Cổ Dụ Phàm nhìn theo tầm mắt của anh, phát hiện ra ánh mắt đằng đằng sát khí của Hoắc Đình Sâm đang chiếu thẳng vào người Cố Chi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!