Nếu Bạch Đường Sinh đã đáp ứng vào đoàn, vậy đoàn phim cũng gần như sắp khai máy, Phó Sinh làm đạo diễn, đương nhiên không thể ở bên ngoài quá lâu.
Tay Tu Từ cũng gần như có thể xuất viện, vết thương hồi phục coi như tốt, cậu không thích mùi vị bệnh viện.
Không khí thoang thoảng mùi nước khử trùng luôn làm cậu nhớ lại cái chết của ông Chu.
Mỗi tối trong mơ, đều sẽ bị câu
"Rất xin lỗi, tôi đã cố hết sức" của bác sĩ làm bừng tỉnh.
Nhưng hơi thở ấm áp bên cạnh thuộc về một người khác, có thể rất nhanh kéo cậu về hiện thực.
Ca... Tu Từ ngồi bên giường, có chút hoảng hốt nhìn Phó Sinh trước mặt.
Hả? Phó Sinh giũ hoodie của Tu Từ, sau đó chụp vào cổ Tu Từ, cẩn thận nhấc tay cậu lên, luồn qua ống tay áo khá rộng.
"... Mấy ngày nay em có thể đi trường quay xem không?" Bởi vì tay bị thương, phần diễn liên quan đến Tu Từ phải hoãn lại, ít nhất cũng phải chờ đến khi cắt chỉ.
Sau khi đưa cả hai cánh tay vào trong áo, Phó Sinh kéo vạt áo Tu Từ xuống eo nhỏ, che kín thân thể thiếu niên trắng trẻo gầy gò.
"Có thể, như nào cũng có thể."
Phó Sinh nắn bóp mặt Tu Từ,
"Nhưng em cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn ăn cơm... thuốc cũng phải uống."
... Tu Từ đơ tại chỗ hồi lâu, mới theo chân Phó Sinh ra khỏi phòng bệnh.
Đi ra bệnh viện, gặp lại ánh nắng trong lành bên ngoài, Tu Từ đột nhiên có loại cảm giác dường như đang mơ.
Ánh nắng chiếu rọi làm đầu cậu hoa mắt chóng mặt một trận, cảm giác rất giống mỗi sáng tỉnh lại sau khi dùng thuốc, trong đầu rất hỗn độn, tâm tư lung ta lung tung đan xen, dây dưa lẫn nhau, hỗn loạn không rõ.
Nhưng nếu Phó Sinh hi vọng cậu có thể uống thuốc, vậy thì cũng không phải không chịu đựng được.
Bạch Đường Sinh đã chờ ở trong xe, anh ngồi ghế phó lái, chỗ tài xế là trợ lí của anh Hà Nhiên.
"Nghĩ nếu anh lái xe tới, chúng ta liền thẳng thắn đi một xe đi."
...
Có Phó Sinh bên cạnh, Tu Từ đối với người khác ngồi ở vị trí này cũng không ý kiến gì.
Cậu chỉ chuyên chú cúi đầu, nắm tay Phó Sinh nghiêm túc nhìn, cẩn thận đến mỗi một đường vân tay, như có bức tranh bí ẩn người khác không biết làm cậu có chút mê hoặc.
"Anh có phải đã lâu không khắc tượng gỗ?"
Tu Từ đột nhiên hỏi.
Hai năm... Phó Sinh nói nhẹ như mây gió.
Tu Từ vuốt ve da thịt Phó Sinh chỗ tiếp giáp giữa ngón trỏ và ngón cái, vết chai từng có đã nhạt đi một chút, sờ không còn rõ ràng như trước.
"Em cũng học xong rồi."
Phó Sinh hơi run:
"Tôi biết... Em tặng một cái hộp nhạc cho Thanh Trúc."
Tu Từ từng chính là phế nhân thực hành, chả làm nổi cái gì, nấu ăn cũng thế, tượng gỗ cũng vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!