Chương 27: Sự kiện 163

Hai năm trôi qua, Tu Từ cuối cùng lại lần nữa trải qua cảnh tượng tỉnh lại trong lồng ngực Phó Sinh rồi nói lời chào buổi sáng với nhau.

Giọng nói trầm thấp của Phó Sinh vang lên bên tai: "Sớm."

Tu Từ: "... Sớm."

Nhiệt độ phía sau đột nhiên biến mất, trái tim trở nên trống rỗng, nếu có thêm một nụ hôn chào buổi sáng nữa thì tốt rồi.

Tu Từ quay người lại, bỗng nhiên thấy chỗ quần tơ lụa màu xám của đối phương hiện lên dị vật.

Phó Sinh bình tĩnh cài cúc áo đêm qua Tu Từ vô liêm sỉ cởi ra: "Đỏ mặt cái gì? Em chưa thấy bao giờ?"

"..." Tu Từ thật sự có hơi nóng mặt, nhưng không cảm thấy xấu hổ, có lẽ bản năng của thân thể làm khuôn mặt trắng nõn phiếm hồng.

Cậu đã rất lâu không gặp tình trạng như thế, kể từ lúc bắt đầu dùng thuốc.

Dù không phải mỗi ngày đều uống nhưng thân thể vẫn không tránh khỏi ảnh hưởng của tác dụng phụ. Chưa kể đến chán ăn, đầu óc lúc tỉnh dậy còn như bị xới tung lên, nặng nề choáng váng. Có lúc sẽ khó giải thích được mà nôn mửa, ɖu͙ƈ vọng giảm xuống, tâm tình dần dần tê dại.

Phó Sinh đi từ phòng tắm ra, thấy Tu Từ vẫn như cũ ngồi ngây ngốc trêи giường nhìn về phía mình, ánh mắt không có tiêu cự.

Anh nói: "Còn chưa thay đồ, là muốn tôi thay cho em?"

Tu Từ cả người tê rần, cuối cùng cũng hồi phục tinh thần: "... Mặc cái gì?"

"..." Phó Sinh khẽ thở dài, "Tôi gọi em là bé con thì gọi thành con trai luôn đúng không? Mặc quần áo còn muốn hỏi ý kiến người lớn trong nhà?"

"..." Tu Từ ngơ ngác mà a một tiếng.

"Người lớn trong nhà" có hơi bất đắc dĩ: "Đưa thẻ phòng cho tôi, tôi đi lấy."

Tu Từ dừng một lát, đầu óc thanh tỉnh chút, ánh mắt khẽ nhúc nhích: "... Được."

Lúc này coi như sớm, trêи hành lang không bóng người, Phó Sinh quét mở cửa phòng đối diện, bên trong rất ngăn nắp, đại đa số đồ vật của Tu Từ đều trong vali.

Anh quay đầu lại liếc nhìn, cánh cửa không động tĩnh gì.

Không thấy cái gì đặc biệt, chỉ có một lọ nhỏ đề chữ tiếng Anh, Phó Sinh cầm lên nhìn một chút, đại khái là sáp bôi da.

Mỹ phẩm?

Phó Sinh có biết một chút về vật này, hai năm anh sinh sống bên nước ngoài, công ty từng tổ chức hoạt động Halloween. Bọn họ trang điểm trêи mặt toàn máu, mới bắt đầu Phó Sinh còn tưởng là mặt nạ nhân tạo, sau đó nghe nhân viên giải thích mới biết chỉ dùng sáp bôi da sau đó vẽ màu lên mặt.

Tu Từ sao lại có vật này...

Trong tim dường như có linh cảm gì đó trỗi dậy, lại dừng lại nơi khóe mắt thoáng qua.

Trong góc ngăn kép của vali, lộ ra một cái khung ảnh nho nhỏ.

Phó Sinh lấy ra, là khung ảnh điêu khắc, ở giữa là một tiểu nhân khiêu vũ được điêu khắc tỉ mỉ 360 độ.

Anh không thể quen hơn, đây là quà sinh nhật lúc trước tặng Tu Từ mình tự tay làm.

Tiểu nhân khiêu vũ tuy rằng tí hon, nhưng dấu vết chạm khắc ở mọi nơi, từ bàn tay đến eo hông, từ đôi mắt nho nho cùng lúm đồng tiền cho đến từng sợi tóc. Anh bỏ ra đúng mười ngày, không nhớ rõ đã khắc xuống bao nhiêu dao mới đúc ra thành phẩm tinh xảo.

Đây có lẽ không phải món điêu khắc khó nhất anh từng làm, nhưng nhất định là dùng nhiều tâm huyết nhất, trút xuống nhiều tình cảm nhất.

Tiếng bước chân phía sau đột nhiên rất gần, Phó Sinh không quay đầu lại, chỉ nghe Tu Từ hốt hoảng nói: "Để em tự lấy đi..."

Phó Sinh trả khung ảnh về chỗ cũ, nghiêng người tránh đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!