Mỗi tin nhắn đều đính kèm một dấu chấm than màu đỏ, Tu Từ như tự biên tự diễn một vở kịch, dưới tình huống không có khán giả, biết rõ vĩnh viễn không có hồi âm, vẫn luôn tung hứng một mình.
Phó Sinh nhìn hồi lâu, hai năm, tích cóp mấy trăm tin nhắn chưa gửi đi thành công, mãi cho đến cái cuối cùng, là ba ngày trước nhắn —
Em nhớ anh.
Yết hầu Phó Sinh như bị thứ gì đó chặn lại, hơn nửa ngày mới khàn khàn nói:
"Tôi không trở về, sao không trực tiếp gọi điện thoại?"
... Tay Tu Từ nắm lấy vạt áo Phó Sinh siết chặt.
Phó Sinh tự nhiên rõ ràng, Tu Từ không nói anh cũng hiểu.
Ba ngày trước, chính là ngày ở Kim Ti Ngạn, cũng là ngày Tu Từ hơ khô thẻ tre. Lập trường của Phó Sinh đối với Tu Từ vẫn như cũ là hai người chia tay, không còn đường lui, Tu Từ lấy tâm tình gì mới có thể gọi cho anh nói nhớ?
Cũng chỉ có thể lén nghe ngóng được hành trình của anh, chạy tới Kim Ti Ngạn nhìn anh mà thôi.
Phó Sinh thậm chí còn nghĩ, nếu lúc ấy không phát sinh sự việc đó, Tu Từ thấy mình, phỏng chừng cũng chỉ có thể ở trong góc lén lút nhìn, sau đó sẽ lặng yên không tiếng động rời đi.
Phó Sinh thoát WeChat, mở danh bạ Tu Từ, lưu số của mình vào.
Ghi chú danh bạ, anh do dự một lát, vẫn là trực tiếp ghi tên mình — Phó Sinh
Màn hình khóa vừa tắt lập tức sáng lên, không đợi Phó Sinh quan sát cẩn thận vết thương vừa thoáng qua, điện thoại đã bị Tu Từ cầm đi.
Tu Từ lui khỏi nơi bị hơi thở của Phó Sinh vây lấy, cẩn thận mím môi dưới.
Phó Sinh cũng không cướp của cậu, chỉ hỏi:
"Nhu Nhu thế nào rồi?"
Trêи ảnh chụp, mèo mướp ngoại trừ bên ngoài mập lên hai vòng, màu lông rất sáng, trêи cổ còn đeo vòng cổ, hiển nhiên được nuôi trong nhà.
... Chết rồi. Tu Từ khóe miệng giật giật, viền mắt hơi hồng,
"Mèo hoang cũng có thể bị nuôi nhốt trong nhà, nó có thể ngoan ngoãn giống mèo nhà, không hung dữ cũng không có móng vuốt, đối xử với chủ nhân rất dịu dàng."
Yết hầu Phó Sinh căng thẳng: Chết như thế nào?
Bị viêm phúc mạc. Tu Từ rũ mắt,
"Bác sĩ nói là bệnh nan y."
... Phó Sinh đỡ gáy Tu Từ xoa hai lần,
"Mèo tuổi thọ ngắn, đừng quá đau buồn, sớm muộn gì cũng có ngày này."
Cậu có thể không đau buồn, chỉ cần Phó Sinh đừng rời đi là được.
Tu Từ cảm nhận hơi thở dễ chịu trêи người Phó Sinh, không đoán được là mùi vị gì, lại có thể làm cậu yên lòng trong nháy mắt.
Như tia nắng ban mai, trong sáng thơm ngát.
Tu Từ trầm thấp ừm một tiếng.
- -
Phó Sinh không ở chỗ Tu Từ quá lâu, còn rất nhiều việc của lễ khai máy cần an bài, buổi thử vai vẫn đang diễn ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!