Chương 8: Ba người bạn cùng phòng

Đánh giá: 9 / 1 lượt

Âm thanh bên kia vẫn vang lên, Kỳ Vô Quá lại vô tình cúp điện thoại.

Mọi chuyện đã phát triển tới giai đoạn này, đây rõ ràng là cốt truyện cuối cùng của trò chơi trốn thoát.

Chủ đề chính là bạn tin tưởng ai nhất.

Nửa hư nửa thực Đoạn Lệ gặp tai nạn máy bay, nửa hư nửa thực Trịnh Hoa cùng Ngô Uy gặp nạn trong tai nạn xe liên hoàn.

Ba người bạn cùng phòng đều muốn trở về bên cạnh bạn, rốt cuộc bạn phải tin tưởng ai đây?

Kỳ Vô Quá đứng dậy, rũ rượi quay về ghế ngồi của mình. Ai cậu cũng đều không muốn, cậu chỉ muốn một mình.

Hiện tại Trịnh Hoa và Ngô Uy xác nhận là đã chết, đồng ý cho bọn họ trở về, kết quả có thể đoán được là muốn kéo Kỳ Vô Quá đi chết chung.

Trước mắt tựa hồ chỉ còn lại một lựa chọn duy nhất, tin tưởng Đoạn Lệ, chấp nhận hắn.

Kỳ Vô Quá quay đầu lại nhìn bàn học của Đoạn Lệ, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Tin tức cậu nhận được là từ máy tính của Đoạn Lệ, lại trùng hợp đến vô lý, cậu chỉ cần tùy tiện nhấp một cái đã có thể thấy được bức ảnh Trịnh Hoa và Ngô Uy. Hơn nữa tiếng nước quỷ dị đêm qua cùng với vôi trên góc áo Đoạn Lệ khiến cậu vẫn không thể tin tưởng đối phương như cũ.

Đây hoàn toàn chính là một cái bẫy chết, chẳng trách lúc đó tay già đời kia lại dùng ánh mắt nhìn cậu như nhìn một người chết.

Kỳ Vô Quá đang tự ngẫm xem gần đây có phải cậu bị ai nguyền rủa hay không, bằng không với vận khí trước nay luôn không tệ của cậu thì làm sao lại đột nhiên tiến vào trò chơi chạy trốn, còn rớt vào màn tân thủ có độ khó cao như vậy.

"Haizz, trời muốn diệt mình đây mà."

Kỳ Vô Quá nhìn lên trần nhà, thở dài một tiếng.

"Cậu sao vậy?"

Âm thanh của Đoạn Lệ vang lên ngoài cửa, suýt chút nữa khiến Kỳ Vô Quá sợ tới lật ngửa ghế ra đất.

Cậu chật vật đứng dậy, thấy Đoạn Lệ đang đứng trước cửa, trên người mang theo khí tức thanh lãnh, quần áo sạch sẽ, mặt mũi đẹp trai.

Nếu xem hắn là quỷ thì cũng đẹp mắt hơn so với đám Trịnh Hoa máu thịt bầy nhầy nhiều, trong lòng Kỳ Vô Quá nảy ra ý nghĩ như vậy.

"Cậu đột nhiên đờ ra vậy làm gì."

Đoạn Lệ lại mở miệng hỏi, Kỳ Vô Quá hồi thần lại, trong lòng cậu đột nhiên dâng lên một suy nghĩ, không có lý do, chỉ là trực giác.

Vẽ cho Đoạn Lệ một bức tranh, trong thời khắc mấu chốt có lẽ sẽ lưu lại chút hy vọng lớn.

Kỳ Vô Quá lựa chọn làm theo trực giác, nói: "Tớ sẽ vẽ cho cậu một bức tranh."

Đoạn Lệ sững sờ, hoàn toàn không nghĩ tới Kỳ Vô Quá sẽ nói một câu như vậy.

Môi hắn hơi nhếch lên, tựa như nở ra một nụ cười rất nhạt: "Luyện tập xong rồi à?"

Kỳ Vô Quá chỉ chỉ ban công ngoài kia, nói: "Vừa lúc đang nắng đẹp, gió nhẹ không lớn, cảnh đẹp như thế đương nhiên phải lưu lại rồi."

Đoạn Lệ lại nói: "Vậy cậu đến bên hồ vẽ là được rồi."

Kỳ Vô Quá trả lời: "Loại thời tiết giữa hè này đương nhiên là phải có một khối băng mới đúng. Có cậu trong bức tranh mới có thể dung hòa đi cái nóng hầm hập này."

Đoạn Lệ cũng không giận, trực tiếp đi tới, hỏi: "Vẽ ở đâu? Muốn ra ngoài không?"

Kỳ Vô Quá lắc đầu: "Sẽ không tốn quá nhiều thời gian của cậu đâu, cứ ngồi ở chỗ kia đi, tớ phác thảo chút, khung cảnh bên ngoài sẽ bổ sung sau."

Thói quen vẽ tranh của Kỳ Vô Quá rất kỳ quái, cậu luôn kết hợp hiện thực vào suy nghĩ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!