Chương 7: Bạn cùng phòng tình nghĩa

Đây là buổi tối thứ hai Kỳ Vô Quá ở trong không gian của trò chơi, cậu vẫn ngủ không được ngon giấc.

Nhân vật chính trò chơi này dường như là người rất mẫn cảm, trên giường có lắp màn kéo che đi ánh nắng mặt trời.

Bên trong giường được che kín, phần che nắng trên đỉnh đều được bung ra, ánh sáng đèn đường bên ngoài không mảy may lọt vào được tia nào.

Kỳ Vô Quá ngơ ngác nhìn không gian tối đen trong phòng, thầm nghĩ tên này có lẽ là loại chỉ cần có một chút ánh sáng thôi liền không thể ngủ được, nếu không làm sao lại che kín giường đến vậy.

Ban nãy lúc cậu xuống tầng tắm rửa, phát hiện phòng tắm hôm nay sạch sẽ hơn rất nhiều, miệng cống thoát nước không còn tóc, nấm mốc trên trần nhà cũng không thấy bóng dáng đâu.

Lúc đó Kỳ Vô Quá cảm giác rằng chủ nhân của đôi tay kia có lẽ đã rời đi. Không phải rời khỏi phòng tắm, mà là rời khỏi không gian này.

Bây giờ nằm ở trên giường, cảm giác này càng trở nên rõ ràng.

Kỳ Vô Quá nghĩ tới đây, trong lòng cũng không nhẹ nhõm đi được chút nào, ngược lại càng lúc càng nặng nề hơn.

Trong suy nghĩ của cậu, nội dung chính của truyện có hai khả năng, một là bạn cùng phòng, cái còn lại là câu chuyện nữ sinh ký túc xá số bốn.

Kỳ Vô Quá mong rằng trò chơi sẽ nghiêng về nữ sinh ký túc xá, cậu cảm thấy nếu nghiêng về phía bạn cùng phòng sẽ càng thêm phiền phức, nói đúng hơn là tên Đoạn Lệ này mang lại cảm giác đe dọa rất lớn cho cậu.

Tốt nhất là nên khơi lên bất hòa với hắn.

Nhưng bây giờ cũng không thể làm vậy, mấu chốt để thoát khỏi trò chơi vẫn đang nằm trên người bạn cùng phòng Đoạn Lệ này.

Kỳ Vô Quá thở dài, đầu óc mơ mơ màng màng buồn ngủ như lơ lửng trên chín tầng mây.

Cậu trở người, đổi thành tư thế ngủ sấp, tay vô tình nhét xuống mặt dưới gối.

"?"

Đầu ngón tay của Kỳ Vô Quá chạm phải xúc cảm kỳ lạ, hình như là mấy tờ giấy thì phải?

Cậu ngồi dậy lấy điện thoại bật đèn pin lên, lúc này màn che nắng mới phát huy hết tác dụng, không cần lo ảnh hưởng tới Đoạn Lệ.

Quả nhiên bên trong lớp vải gối là mấy tờ giấy, chính là chỗ giấy đã bị xé khỏi quyển nhật ký kia.

Kỳ Vô Quá mở trang giấy đã được gấp cẩn thận ra, hơi sững sờ.

Mấy con chữ được viết vô cùng lộn xộn, nhìn kỹ một chút, thì thấy trừ phía trên còn có vài hàng chữ có ra hàng ra lối, còn lại những chỗ khác đều chi chít tên Đoạn Lệ.

Đoạn Lệ Đoạn Lệ Đoạn Lệ Đoạn Lệ…

Kỳ Vô Quá khẽ nhíu mày, lại vì loại tình yêu biến thành chấp niệm này mà cảm thấy có chút khó thở.

Cậu không hiểu thứ tình cảm mãnh liệt này là thế nào, lại có thể vì một người khác mà trở nên điên cuồng như vậy. Trong quan điểm nhân sinh của Kỳ Vô Quá, có thể chiếm được hay không là nhờ vận may của bản thân, mất đi là do số mệnh, không có cái gì có thể cưỡng cầu.

Kỳ Vô Quá ổn định lại tâm trạng, từ trong đám chữ lộn xộn này tìm được một thông tin có ích.

Quả nhiên vào hôm đó, chủ nhân quyển nhật ký đi tỏ tình với Đoạn Lệ, lấy dũng khí được ăn cả ngã về không. Kết quả lại như trong dự liệu, Đoạn Lệ đã lạnh lùng từ chối cậu ta.

Kỳ Vô Quá lật sang tờ tiếp theo, phía trên vẫn là những con chữ che kín mặt giấy, nhưng nội dung đã khác đi.

Từ "Đoạn Lệ" biến thành "Hãy ở bên tớ".

Trên tờ giấy này ngoại trừ những dòng chữ như một loại phù chú ra thì không còn bất cứ thông tin nào hữu dụng.

Kỳ Vô Quá lại lật tiếp, một bọc giấy nhỏ rơi xuống.

Cậu mở bọc giấy ra, phát hiện bên trong có một nắm tóc và một chút móng tay vụn. Tóc rất ngắn, ước chừng chỉ khoảng hai đến ba cm, lại được sắp xếp gọn gàng rồi dùng một sợi dây mỏng cột lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!