Giữa bầu không khí im ắng này, Đoạn Lệ đột nhiên mở miệng hỏi: "Không ngủ được à?"
Kỳ Vô Quá hơi sửng sốt: "Sao anh biết? Vừa rồi tôi đâu có trở người đâu?"
Đoạn Lệ nói: "Nghe tiếng hít thở thì biết, lúc cậu ngủ tần suất hô hấp không như vậy."
Kỳ Vô Quá cảm thấy lời này nghe hơi lạ, nhưng lại không thể nói được sai chỗ nào, vì thế quyết định đổi đề tài.
"Tôi đang nghĩ về Giang Truyện Trí, rõ ràng đến cả quỷ ảnh cũng thấy, chứng tỏ cách của tôi là đúng, vì sao ông ta vẫn chưa chịu ra?"
Đoạn Lệ nói: "Lệ quỷ không lý trí như cậu tưởng đâu, lúc bọn họ hiện thân đều sẽ vì chấp niệm, hoặc là để giết người."
"Chấp niệm ư?
"Kỳ Vô Quá trở người, xoay mặt về phía Đoạn Lệ. Tuy rằng trong phòng rất tối, cậu không thấy được biểu tình của đối phương, nhưng như vậy càng có cảm giác giao lưu. Kỳ Vô Quá hỏi:"Những chướng ngại trên đường đó chắc chắn là tác phẩm của Giang Truyện Trí, tôi đã bắt chước Đặng Á Hoa đâm chúng lăn lóc, vậy mà vẫn chưa làm ông ta tức tới hiện thân, đúng là phi logic."
Đoạn Lệ nói: "Chuyện trước đây Đặng Á Hoa làm không chỉ có đâm trúng chướng ngại vật, mà còn sửa lại toàn bộ khu quy hoạch mới."
Kỳ Vô Quá thở dài: "Thế thì điều kiện hà khắc quá, bây giờ tôi cũng không thể đi thi môn quy hoạch lấy bằng rồi sửa bản đồ được, thời gian không cho phép."
Đoạn Lệ mở miệng nói: "Cũng không phải không có cách gặp Giang Truyện Trí."
Kỳ Vô Quá hỏi: "Cách gì? Nói tôi nghe thử xem."
Âm thanh của Đoạn Lệ trầm xuống: "Để chết thêm vài người nữa, chờ Giang Truyện Trí tiến vào hình thức giết chóc khác biệt, cậu hẳn sẽ được gặp ông ta.
"Khẩu khí lạnh như băng của Đoạn Lệ trong bóng đêm dường như khiến người ta cảm thấy rợn người, tựa hồ hắn không đặt nặng mạng người vào trong lòng. Kỳ Vô Quá cũng không nghĩ nhiều, dù sao phong cách của Đoạn Lệ vẫn luôn lạnh lùng bất cần như vậy, nếu ngày nào đó hắn biến thành loại nhiệt tình cứu người, hẳn lúc đó cậu sẽ nghĩ chắc hắn uống lộn thuốc rồi. Kỳ Vô Quá vẫn còn nghi ngờ những chuyện khác, cậu hỏi:"Anh có vẻ không phản cảm khi thấy lệ quỷ giết người nhỉ."
Đoạn Lệ nói: "Sống chết có số, một khi đã tiến vào trò chơi này tức là sẽ có người chết."
Kỳ Vô Quá hỏi: "Vậy vì sao anh lại làm thiên sư?
"Bầu không khí lại trầm xuống, Kỳ Vô Quá nghĩ có lẽ Đoạn Lệ sẽ không trả lời mình vấn đề này nên cũng định không hỏi tiếp nữa. Cậu đang tính nói xin lỗi rồi ngủ thì nghe Đoạn Lệ lên tiếng."Một là do truyền thừa, hai là do tróc quỷ rất thú vị."
"Có phải cái chết của Giang Truyện Trí không đơn giản vậy không?"
Tiếng cười của Đoạn Lệ rất nhẹ, nói: "Cậu thông minh lắm."
"Tôi chỉ không tin trên đời lại có chuyện trùng hợp vậy thôi, Giang Truyện Trí ở trong hầm, những thanh niên trong thôn trộm khế đất chạy vào hầm, người già cũng đúng lúc chạy vào đó."
"Đường hầm cứ vậy mà sập xuống, chôn vùi tất cả những người quan trọng biết trấn áp âm huyệt."
Đoạn Lệ nói: "Lệ quỷ hại người, ban đầu chỉ có thể gây ảnh hưởng tới ngũ quan mà thôi."
"Ừm, điều này tôi biết, nhưng chẳng phải âm huyệt đã bị chặn rồi ư?"
"Chỉ cần là trận pháp thì đều có sơ hở, huống hồ mấy trăm năm đã qua, thanh niên ở thôn Giang Biên càng lúc càng ít, dương khí yếu đi, tất nhiên sẽ không trấn nổi nữa.
"Âm thanh của Đoạn Lệ trong đêm tối rất dễ nghe, phảng phất như một điệu đàn Cello(1) duyên dáng. Khiến Kỳ Vô Quá sắp rơi vào giấc ngủ."Dương khí không đủ, lệ quỷ sẽ đi quấy phá, chúng phóng đại dục vọng trong lòng con người lên, khiến những thanh niên kia không cưỡng lại được mà trộm khế đất chạy mất."
"Sau đó thì đường hầm sập xuống, sập xuống… vì sao nhỉ?"
Suy nghĩ của Kỳ Vô Quá bị cơn buồn ngủ cắt ngang, đầu óc cũng tạm thời ngừng hoạt động.
"Vùng đất âm huyệt vốn đã có địa thế bất ổn, hàng ngàn vạn lệ quỷ cùng nhau phát lực, âm dương xung đột khiến đường hầm sập xuống."
Tiếng của Đoạn Lệ đột nhiên dừng lại, vì hắn nghe được tiếng hít thở của người bên cạnh đã trở nên đều hơn.
Hắn liền trở mình, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!