Chương 48: Quỷ ảnh

Mãi cho đến khi ô tô ra khỏi hầm vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Lộ Mạn Mạn là người thiếu kiên nhẫn, cô hỏi thẳng luôn: "Chẳng lẽ do cậu đoán sai, nên Giang Truyện Trí không xuất hiện?"

Kỳ Vô Quá không quay đầu lại, chỉ nói: "Đừng nóng."

Sau đó cậu bẻ lái đi ngược hướng với đường về phía thành phố già, đi thẳng tới cửa hầm sang khu đô thị mới.

Đây là lần thứ ba đi từ thành phố già về khu mới, Kỳ Vô Quá điều khiển cho xe chạy chậm lại.

Cậu cần phải nhìn rõ từng biến hóa rất nhỏ, không thể để sót một manh mối nào.

Cũng may đường hầm vào giờ này không còn chiếc xe nào nữa, trên vách tường hầm có gắn đèn, cho dù Kỳ Vô Quá có phân tâm khi lái xe thì cũng không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Trong đường hầm vẫn tĩnh lặng như cũ, đèn đường gắn trên tường từng cái lại từng cái chiếu sang, kéo dài tới tận phương xa.

Đường hầm này hơi cong, khi đi từ trong không thể thấy được cửa ra, cứ như nếu chạy theo nó thì sẽ tới một nơi thiên hoang địa lão vậy.

Trên đường chỉ có duy nhất một chiếc xe, không có điểm cuối.

Kỳ Vô Quá đặt tay trên vô lăng, ánh mắt dừng lại ở góc trái phía trước.

Cậu không nói gì, duy trì trầm mặc, không biết đang nghĩ gì.

Đoạn Lệ ngồi cạnh bên cũng nhìn chằm chằm vào phía trước, im lặng không lên tiếng.

Lộ Mạn Mạn không chịu nổi bầu không khí này, lại biết Kỳ Vô Quá không có tâm trạng tám nhảm, tốt nhất là cô không nên lắm miệng. Mà Phùng Chân vốn là người hướng nội nên càng im lặng.

Trong xe một mảnh an tĩnh, an tĩnh đến mức tĩnh mịch.

Tiếng thắng xe chói tai vang lên, khiến cho mọi người đang đờ đẫn phấn chấn hơn hẳn.

"Kia là bóng người ư?

"Kỳ Vô Quá hạ toàn bộ cửa kính xe xuống, chỉ vào hướng nọ nói. Dưới ánh đèn sáng chói trong đường hầm, chiếc bóng kia cứ lung lay trên mặt đất, từ hình dạng thì có thể thấy nó là bóng người. Nơi chiếc bóng chiếu ra là đường cắt ngang đoạn hầm. Chỉ có bóng, không có người. Lộ Mạn Mạn và Phùng Chân nhìn nhau, hai cô cảm thấy hơi rợn người. Đây không phải ảo giác, tất cả đều nhìn thấy nó, đồng thời không thấy có người."Rốt cuộc thì tôi cũng biết Đặng Á Hoa thấy gì rồi, chỉ cần thấy bóng người trong hầm thôi là sởn hết cả tóc gáy.

"Kỳ Vô Quá ghé mặt qua cửa sổ, hứng thú nhìn về phía kia. Lộ Mạn Mạn rất muốn chửi bậy, trông cậu có chỗ nào giống đang sợ hãi không hả?"Quỷ ảnh.

"Đoạn Lệ lên tiếng, ngắn gọn súc tích dễ hiểu. Mọi người đứng tại chỗ chờ vài phút, quỷ ảnh kia lại không phát sinh biến hóa gì, chỉ cô độc mà an tĩnh ở nguyên đó."Đi thôi, không nhìn được gì hết, qua đó đã."

Kỳ Vô Quá khởi động xe, đi về phía trước thêm lần nữa.

Lộ trình tiếp theo vẫn như cũ, không có chỗ nào kỳ quái cả.

Sau khi ra khỏi đường hầm, Kỳ Vô Quá cho quay xe lại, bắt đầu lượt đi thứ tư.

Trong lượt đi này, khi đến nơi nhìn thấy quỷ ảnh, Kỳ Vô Quá giảm tốc độ xe, mọi người trong xe lại thấy được nó.

Chiếc bóng vẫn ở đó, chậm rãi đung đưa, cứ như một con bù nhìn cắm trong ruộng lúa.

Chỉ là trước mặt không có ruộng lúa, không có bù nhìn, chỉ có chiếc bóng.

Phùng Chân không chịu nổi bầu không khí này nữa, sống chết ôm chặt tay Lộ Mạn Mạn. Đừng trông Lộ Mạn Mạn vẫn còn bình tĩnh, thực ra lòng bàn tay cô đã ướt nhẹp mồ hôi rồi.

Điều duy nhất khiến người ta hoảng sợ, đó là vĩnh viễn không biết chuyện gì sắp xảy ra.

Nếu chiếc bóng kia biến thành lệ quỷ lao lại đây thì có khi sẽ chẳng khiến mấy cô sợ đến như vậy.

Đương nhiên đây chỉ là áp lực của riêng hai cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!