Chương 47: Chứng cưỡng ép

Kỳ Vô Quá cau mày nhìn một chút, sau đó nói: "Đi, mau đuổi theo."

"Cái, cái gì?

"Lộ Mạn Mạn cao giọng, tỏ ý không thể tin nổi. Phùng Chân đứng sau cô đứng co lại, màn kịch phát sinh ban nãy khiến cả một người chơi già dặn như Lộ Mạn Mạn còn phải sởn tóc gáy. Nhưng khi cô còn chưa kịp hồi phục sau cơn khiếp sợ thì lại nghe Kỳ Vô Quá bảo đuổi theo. Kỳ Vô Quá nói:"Trực giác nói cho tôi biết, đi theo những bù nhìn này sẽ không có nguy hiểm gì.

"Lộ Mạn Mạn quan sát Kỳ Vô Quá mấy lần, phát hiện cậu bình tĩnh quá mức cho phép, dường như chuyện một người sống sờ sờ bỗng biến thành người rơm là chuyện dĩ nhiên vậy. Thật ra câu nói này của Kỳ Vô Quá rất vô căn cứ, lý do trực giác báo cho cậu ta biết nghe chẳng lọt tai chút nào. Lộ Mạn Mạn vốn định đứng đó chửi bậy, thế nhưng lại thấy Đoạn Lệ bên cạnh Kỳ Vô Quá lạnh lùng nhìn mình. Vậy nên cô không do dự mà đổi ý, mở miệng nói:"Được, đi thôi."

Toàn bộ quá trình này Phùng Chân không hé răng lấy nửa câu, thấy Lộ Mạn Mạn đã quyết định đuổi theo thì cô cũng sẽ không tìm đường chết mà hành động riêng lẻ.

Hai con bù nhìn phía trước, tuy động tác cứng ngắc nhưng tốc độ không hề chậm.

Đám Kỳ Vô Quá bám theo chúng bằng một khoảng cách khá xa, rất nhanh đã thấy chúng đi tới cánh đồng lúa quen thuộc.

Kỳ Vô Quá đứng ở ven đường, thấy người trung niên cùng Tưởng Lệ Tuệ đi vào trong ruộng. Chỉ là chúng không đứng vào chỗ của Đặng Á Hoa và Chu Dũng mà lại chạy qua một thửa khác.

Giữa mẩu ruộng kia đã cắm một đống bù nhìn rơm, thoạt trông rất đồ sộ.

"Chẳng lẽ ban ngày người trong thôn đều cắm ở đây ư?"

Đoạn Lệ nói: "Có lẽ vậy, kết hợp với thôn Giang Biên là có thể trở thành trận pháp trấn áp âm huyệt rồi."

"Là sao?

"Kỳ Vô Quá quay đầu, đôi mắt như tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Âm thanh Đoạn Lệ mang theo chút ý cười:"Cậu thích nghe mấy chuyện quái lạ này nhỉ."

Kỳ Vô Quá nói: "Không biết sao nữa, chắc vì kiếp trước tôi là thiên sư chuyên nghiệp cũng nên."

"Thứ quan trọng nhất để trấn áp âm huyệt, ngoại trừ trận pháp ra, thì cần phải có… dương khí."

Kỳ Vô Quá gật đầu: "Có thể lý giải, dùng dương khí trấn áp âm khí."

"Phái thiên sư này nhờ bí pháp nào đó mà phong ấn hồn phách người ta vào trong bù nhìn rơm, giúp họ có một khoảng thời gian hoạt động như người thường, cách quãng là trạng thái đứng giữa lằn ranh âm dương, chỉ là đã chết chính là đã chết."

Đoạn Lệ nói tới đây, Kỳ Vô Quá cũng đã hiểu được: "Người sau khi chết tất nhiên âm khí sẽ trội hơn dương khí.

"Lý do những con bù nhìn này phải đứng phơi giữa trời đất rất đơn giản: hấp thụ dương khí. Vào mùa thu hoạch lúa là lúc dương khí vượng nhất, hơn nữa chỉ cần hấp thu thêm ánh mặt trời ban trưa là đủ để duy trì trận pháp."Nhưng mà xếp thành cấp số cộng là ý gì nhỉ?"

Kỳ Vô Quá sờ sờ cằm, nhìn đám người rơm giống hệt nhau xếp thành một hàng thẳng tắp trong ruộng mà suy tư.

"Hẳn là một loại trận pháp nào đó."

"Hẳn là do chứng cưỡng ép…

"Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ đồng thời lên tiếng, nhưng nội dung nói ra lại khác nhau. Đoạn Lệ hơi dừng một lát, nói:"Vẽ bùa bày trận yêu cầu thủ pháp cao siêu, chỉ cần hơi sai lệch một chút thì hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều.

Kỳ Vô Quá gật đầu, nói: "Tôi vẫn luôn cảm thấy tên Giang Truyện Trí kia là một người bị chứng ám ảnh rối loạn cưỡng chế rất nặng, rất nhiều chuyện sẽ không tránh khỏi liên quan đến nó.

"Cho dù Đoạn Lệ hay Kỳ Vô Quá có thuyết phục được đối phương hay không, thì chuyện cần làm nhất lúc này là dẫn Giang Truyện Trí ra. Chỉ cần thấy được NPC then chốt này, có lẽ rất nhiều vấn đề sẽ được giải quyết. Kỳ Vô Quá xoay người, đi về phía hai người Lộ Mạn Mạn đứng cách đó không xa."Tối nay bọn tôi định đến chỗ đường hầm, hai cô thì sao?"

Kỳ Vô Quá dừng một lát, lại nói: "Tôi đề nghị hai cô nên ở cùng nhau, bây giờ chúng ta tụm lại một chỗ sẽ khá an toàn.

"Cậu kể lại chuyện của Giang Truyện Trí lẫn sự cố trong hầm cho các cô nghe, để cho họ tự mình lựa chọn, không ép phải theo mình đi mạo hiểm. Lộ Mạn Mạn gật đầu không chút chần chừ:"Đi với nhau đi, bây giờ chờ ở nhà cũng không an toàn nữa rồi."

Phùng Chân do dự một chút rồi cũng gật đầu.

Sau khi đêm xuống, mọi người ngồi chuyến xe cuối tới trạm dừng gần cửa hầm, sau đó trèo lên chiếc xe con của Đặng Á Hoa vẫn luôn đặt ở ven đường.

Bây giờ không ai có cách chính xác để làm Giang Truyện Trí hiện thân, Kỳ Vô Quá đề nghị mô phỏng lại tình huống ngày đó của Đặng Á Hoa xem có thể dẫn Giang Truyện Trí ra hay không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!