Chương 46: Tưởng Lệ Tuệ

Tưởng Lệ Tuệ phát hiện được những tư liệu đó trong văn phòng ủy ban thôn Giang Biên, mà văn phòng kia nằm gần con đường cái dẫn vào thôn.

Đó là một tòa nhà hai tầng rất mới, trên cửa treo tấm biển viết mấy chữ "Ủy ban thôn Giang Biên

". Mọi người đẩy cửa đi vào, văn phòng này dường như bị bỏ hoang đã lâu, nền nhà lẫn trên bàn đều đóng một lớp bụi thật dày. Tưởng Lệ Tuệ chỉ tay về phía phòng để hồ sơ, nói:"Tôi tìm được mấy tài liệu đó ở trong kia, cơ mà tài liệu nhiều quá, tôi xem không hết nên đi gọi mấy người đến xem cùng."

Cả đám đi thẳng vào phòng để hồ sơ, bắt đầu tìm tòi đọc từng cái một.

Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ đưa mắt nhìn nhau, mục tiêu của hai người đều rất rõ ràng, thứ bọn họ muốn tìm không phải mấy văn kiện hiện đại có đóng dấu đỏ hay được đính thành sách, mà là vài món đồ cổ xưa.

Phòng hồ sơ này không lớn cho lắm, khi đang ở trong góc xó phòng, Kỳ Vô Quá đã tìm ra thứ họ cần.

Thôn sử chí.

Thôn Giang Biên này là một nơi vô cùng có truyền thống, mười lăm năm nay vẫn luôn duy trì thói quen ghi chép sách sử.

Những người có thể viết vào sách đều là người già đức cao vọng trọng, trách nhiệm của họ là viết lại những chuyện lớn xảy ra trong thôn lẫn ngoài thôn suốt mười lăm năm qua vào đây.

Giang Truyện Trí đã từng đứng đầu thành phố này, trong thôn sử chí chắc chắn sẽ có tên ông ta.

Kỳ Vô Quá nhanh chóng tìm thấy tiểu sử của Giang Truyện Trí, thông tin ghi bên trong không khác với những thông tin mà họ lấy được trước đó là mấy.

Ông ta xuất thân từ thôn Giang Biên, thi vào một trường đại học vô cùng nổi tiếng, ban đầu làm kỹ sư mười năm, sau đó đi làm chính trị, cuối cùng suôn sẻ trở thành người lãnh đạo nơi này.

Kỳ Vô Quá nhíu mày, nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp Giang Truyện Trí, luôn cảm thấy dường như mình đã thấy khuôn mặt này ở đâu rồi.

Đoạn Lệ phía bên kia thấp giọng nói: "Tới đây xem thứ này đi."

Kỳ Vô Quá đến gần xem thử, trong tay Đoạn Lệ cầm một quyển thôn chí sử khác, từ trang giấy ố vàng có thể thấy nó đã tồn tại rất nhiều năm rồi.

"Thiên sư?

"Kỳ Vô Quá vừa nhìn đã biết vì sao Đoạn Lệ xem trọng cuốn sách này như vậy. Mấy trăm năm trước ở thôn Giang Biên này, hầu như toàn bộ đàn ông trong thôn đều là thiên sư, còn là cả một gia tộc làm nghề thiên sư."Cả làng đều làm thiên sư, khoa trương thế nhỉ?

"Kỳ Vô Quá có chút thán phục. Đoạn Lệ nói:"Thiên sư thường có hai phái, một là truyền thừa gia tộc, hai là truyền thừa môn phái, kết hợp hai bên cũng có.

Tình huống của thôn Giang Biên có lẽ là truyền thừa gia tộc."

Đoạn Lệ cầm lấy quyển sách lật tới trang đầu tiên, nói: "Trước đây người thôn Giang Biên cũng không phải là người bản địa."

"Bọn họ di cư đến đây à?"

"Ừm." Đoạn Lệ gật gật đầu, lại chỉ vào một hàng chữ.

"Sau khi bọn họ đến đây định cư, tộc trưởng lập tức ra quy định, đàn ông thôn Giang Biên bắt buộc phải học pháp thuật được truyền thừa, hơn nữa không được rời khỏi đây, không được tự tiện phá bỏ nhà ở trong thôn. Nếu như phòng ốc cũ quá phải xây mới, thì chỉ được phá bỏ sau khi xây nhà mới mười năm, cũng không thể chuyển nhà đi chỗ khác."

Liên kết các thông tin này lại, tất cả mọi thứ đều trở nên hợp lý.

Năm đó gia tộc thiên sư lớn mạnh phát hiện vùng đất này là âm huyệt, vì để trấn áp nó, phòng ngừa lệ quỷ thông qua âm đ*o này mà quấy nhiễu dương gian, khiến dân chúng lầm than.

Tộc trưởng quyết định ở lại, đồng thời đời đời kiếp kiếp canh giữ nơi này.

Đoạn Lệ nói: "Kiến trúc trong làng là một trận pháp, tất cả đều dùng để trấn áp âm huyệt."

Nhưng theo thay đổi của thời gian, thêm vào sự biến động của xã hội, những thanh niên chịu theo học thuật pháp trong thôn Giang Biên càng ngày càng ít, tất nhiên sẽ không có ai chịu ở lại đây để trấn thủ cả đời.

Kỳ Vô Quá xem đến đây, trong lòng đã có câu trả lời, cậu quay lại lật quyển sổ trước đó ra.

Quả nhiên Giang Truyện Trí có liên quan rất mật thiết đến thôn sử chí, ông nội, cha Giang Truyện Trí hay cả đời trước nữa, đều là người có địa vị rất cao trong thôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!