Chương 43: Video

Thời điểm Đoạn Lệ và Kỳ Vô Quá đi ra phòng khách, Lộ Mạn Mạn và Phùng Chân đang ngồi trên sofa nói chuyện phiếm, xem ra rất hợp rơ với nhau.

Kỳ Vô Quá nói: "Hai cô nhàn nhã quá nhỉ."

Phùng Chân ngượng ngùng cười cười: "Tôi, tôi tự thấy mình không giúp được gì."

Lộ Mạn Mạn gật đầu: "Đúng vậy, không giúp được gì nên không ở cạnh quấy rầy các cậu nữa, thấy bọn tôi tự giác không?"

Kỳ Vô Quá luôn cảm thấy lời này nghe có chút quái, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy cũng không có vấn đề gì. Cậu không nghĩ nhiều nữa, lấy chiếc DV vừa rồi tìm được trong biệt thự trên đỉnh núi ra.

"Thứ này bọn tôi tìm được trong căn nhà hoang trên đỉnh núi, mở xem có manh mối gì không."

Lộ Mạn Mạn chớp mắt mấy cái, nói: "Ôi dũng sĩ, các cậu cứ đi thẳng vào nhà ma thám hiểm vậy hả?"

Tuy nói người chơi lão luyện sẽ tích cực đi tìm manh mối, nhưng chẳng ai lại muốn đâm đầu vào chỗ chết đến nỗi đi vào mấy nơi cực hung như vậy.

Kỳ Vô Quá cũng không giải thích, trực tiếp giao DV cho Phùng Chân.

Trên màn hình TV chiếu ra hình ảnh của một người đàn ông trung niên, còn bối cảnh hình như là bên trong tòa biệt thự nọ.

Xem ra người trung niên này là ông chủ Tiền tự thiêu hồi trước.

Về phần vì sao ông ta để lại đoạn video này, có thể giải thích là vì thói quen, cũng có thể giải thích là trò chơi muốn để lại manh mối cho người chơi tìm lời giải.

Ông ta nhìn vào màn ảnh, sắc mặt tái mét, quanh mắt là vòng đen thật to.

Ông chủ Tiền mở miệng nói câu đầu tiên, mọi người đều giật mình.

"Đáng lẽ tôi không nên đốt tòa tháp đó, đây đều là báo ứng."

Sau đó ông ta cứ như đang sám hối, kể rõ lại mọi chuyện.

Thì ra ngọn tháp cổ lúc trước trên đảo Giang Tâm là do ông chủ Tiền sai mấy thanh niên đến đốt, nếu như bị phát hiện thì cứ lấy lý do là đi picnic nấu cơm, không cẩn thận để bén lửa làm cớ đánh lừa.

Nguyên nhân rất đơn giản, cứ coi như ông ta không nói, Kỳ Vô Quá cũng đoán được.

Vì lợi ích.

Vị trí trên đỉnh núi vừa có phong thủy tốt vừa lớn, toàn bộ khai phá thành biệt thự, bán không biết được bao nhiêu là tiền, thế nhưng lại vì có ngọn tháp cổ mà phải giữ lại làm văn vật.

Làm thương nhân, ông chủ Tiền đương nhiên là không vừa ý.

"Rõ ràng ngày đó mực nước chưa vượt qua bờ ngang, nước lại dâng lên, tôi tận mắt thấy khắp đồi đều là những thứ đó, lúc nha lúc nhúc đen sì sì, theo dòng nước tràn tới."

"Không ai tin tưởng tôi, bọn họ đều nói do tiểu khu bị ngập nên tôi chịu kích thích quá lớn…

"Màn hình đen lại, sau mấy giây mới sáng lên. Ông chủ Tiền đã thay một bộ quần áo mới, trông rất khác với mọi ngày."Hôm nay cho dọn hồ bơi, sau khi hút cạn nước thì lộ ra một đáy toàn là rêu xanh, tôi nói đây là do mấy thứ trong nước làm, không ai tin tôi."

"Mã đại sư đi xem một vòng, kết quả lại không chịu nhận, bảo rằng nơi này quá hung."

"Đại sư đã tới, xem xét một vòng là đi ngay, nói nơi này quá hung. Bà nói hắn là tên giang hồ bịp bợm, tôi không tin. Sau đó tôi đuổi theo, tặng đại sư một trăm vạn, hắn mới nhận lời giúp đỡ sửa lại phong thủy thử xem."

"Những thay đổi quanh biệt thự kia mong là có tác dụng."

"Vô dụng, vẫn vô dụng, đại sư chết rồi, nhảy sông mà chết.

"Càng xem về sau, tinh thần của ông chủ Tiền càng lúc càng bất ổn, mấy ngày cuối cùng quay video, toàn thân ông ta đều lộ ra loại cảm giác cùng đường mạt lộ. Đầu tóc rối bời, tròng mắt toàn tia máu vằn vện, xem từ màn ảnh có thể thấy như sắp trào ra máu. Ông ta nói năng vô cùng lộn xộn, lung ta lung tung tung truyền đạt lại vài từ."Chúng tới rồi, chúng tới rồi, không thể để chúng giết được, tôi chỉ còn con đường cuối cùng này thôi…

"Sau đó, ông ta tạm dừng thu hình, chạy đến trước bàn làm việc lật xem đống văn kiện xếp thành chồng. Những văn kiện kia là do Mã đại sư trước khi chết để lại cho ông chủ Tiền. Động tác của ông ta rất bất ổn, tâm trạng hết sức nôn nóng, cuối cùng cứ như tìm được nhánh rơm cứu mạng, nâng một quyển sách lên đọc. Một lúc lâu sau, ông chủ Tiền hô lên:"Lửa, đúng, dùng lửa!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!