Khi đến gần, Kỳ Vô Quá phát hiện trên bản đồ quy hoạch đô thị mới đảo Giang Tâm, có đính một mảnh giấy lớn trong suốt.
Trên giấy vẽ phác thảo bố cục kiến trúc, gần như trùng với bố cục quy hoạch khu biệt thự.
"Đây là bản đồ tay ư?
"Kỳ Vô Quá hơi nghi hoặc. Sự chú ý của Đoạn Lệ không đặt trên những lời nói kỳ quái của Kỳ Vô Quá, mà chỉ vào tờ giấy gần như trong suốt nọ:"Cậu xem ảnh chụp trên không(1) kẹp bên cạnh đi."
Kỳ Vô Quá nhìn lướt qua, lập tức phát hiện được vấn đề trong đó: "Đây là bản đồ bố cục thôn Giang Biên?
"Cậu đi qua đi lại mấy lần, sau đó lấy tờ giấy gần như trong suốt kia xuống, rồi đem nó đi so với từng chi tiết một trên bản đồ quy hoạch khu vực mới. Mỗi một tiểu khu ở khu vực mới, hay mỗi một bố cục quần thể kiến trúc đều giống với bố cục trong thôn Giang Biên như đúc. Chỉ khác nhau ở chỗ không gian to hay nhỏ mà thôi."Cho nên Giang Truyện Trí không đơn giản chỉ là bị chứng cưỡng chế? Vì sao ông ta phải thiết kế bố cục giống như thôn Giang Biên?"
"Khó mà nói.
"Đoạn Lệ chắc chắn sẽ không đoán bừa, hắn đi tới cạnh bàn đọc sách, sau khi tiện tay lật qua lật lại thì phát hiện được một thứ trong ngăn kéo. Kỳ Vô Quá dùng điện thoại di động chụp lại toàn bộ bản đồ quy hoạch, lúc này mới đi tới cạnh bàn làm việc, hỏi:"Sao thế?"
Đoạn Lệ đưa món đồ trên tay qua cho cậu: "Đúng như cậu nghĩ, bên trong chắc là có manh mối.
"Kỳ Vô Quá đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới biết đối phương đang nói đến ý nghĩ giải đố trò chơi. Cậu nhận lấy món đồ Đoạn Lệ đưa cho, phát hiện đó là một máy phát DV loại nhỏ:"Không sai, loại mật thất này không có manh mối then chốt xuất hiện mới lạ, mất công bày ra cảnh tượng như vậy, chẳng lẽ chỉ để trang trí."
Lông mày Đoạn Lệ nhảy nhảy, cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ hội tụ thành hai chữ: "Đi thôi.
"Lúc hai người chuẩn bị rời đi, Kỳ Vô Quá đột nhiên nhớ tới điều gì đó nên dừng lại, quay người nhìn tấm ảnh chụp không gian từ trên cao xuống được đính trên tường. Tấm hình này chụp lúc khu quy hoạch mới còn chưa được khai thác, dáng vẻ còn rất hoang sơ, tuy rằng không quá rõ, nhưng vẫn có thể thấy con đường nối liền với thôn trang."Anh xem, thì ra trên đỉnh núi đảo Giang Tâm có tòa… tháp?
"Kỳ Vô Quá chỉ lên tấm ảnh chụp trên không, nó chỉ chiếm một vùng rất nhỏ trong đảo Giang Tâm. Hồi đó trên đảo Giang Tâm chỗ nào cũng là cây cối mọc xanh um tươi tốt, chỉ có nơi cao nhất là có kiến trúc gần giống với bây giờ."Anh nhìn bản đồ quy hoạch khu vực mới bên cạnh đi, trên đỉnh núi nằm chính giữa đảo Giang Tâm có một khoảng trống, cũng không có thiết kế quy hoạch, chắc là để cho tòa tháp này đấy?"
Kỳ Vô Quá suy đoán.
"Tháp này.." Đoạn Lệ trầm ngâm chốc lát, nói: "Nếu như có một tấm ảnh chụp gần thì tốt rồi."
Ngoài ra, trong căn phòng này không còn manh mối nào khác, hai người không lãng phí thời gian nữa, rời khỏi biệt thự trên đỉnh núi đi tới nhà Phùng Chân.
Nguyên nhân bọn họ đi tới nhà Phùng Chân rất đơn giản, Đặng Á Hoa là người phụ trách toàn bộ mảng quy hoạch, lúc làm thăm dò chắc chắn sẽ để lại ảnh.
Điều không ngờ là, bọn họ vừa đi tới bên ngoài tiểu khu, lại thấy Lộ Mạn Mạn từ trạm xe bus chạy đến.
Biểu tình Lộ Mạn Mạn vô cùng hoang mang, lúc thấy hai người Kỳ Vô Quá còn lộ ra vẻ mặt như được cứu vớt.
Cô vọt nhanh tới, thậm chí còn dừng lại không được, thoạt trông như sắp nhào vào Kỳ Vô Quá tới nơi.
Dù sao thường ngày Kỳ Vô Quá trừ lười biếng ra thì tính cách cũng rất tốt, vào giờ phút này, Lộ Mạn Mạn chỉ muốn tìm một người sống để hóa giải cảm giác ớn lạnh kia mà thôi.
Đoạn Lệ mặt không đổi sắc bước về phía trước nửa bước, vừa vặn chặn đứng con đường của Lộ Mạn Mạn.
Lộ Mạn Mạn lập tức dừng lại, cô khá sợ Đoạn Lệ, người này khí thế quá ác liệt, bớt tiếp xúc cho rảnh chuyện.
Kỳ Vô Quá hỏi: "Sao vậy?"
Lộ Mạn Mạn nói: "Thầy Chu, không, Chu Dũng gặp chuyện rồi!"
"Không phải hôm nay là ngày nghỉ sao?
"Kỳ Vô Quá hỏi. Lộ Mạn Mạn gật đầu, nói:"Ừ, nhà tôi đối diện với nhà Chu Dũng, thật ra mỗi tối sau khi quay về anh ta còn phải dạy kèm tôi một tiếng, đây là nhiệm vụ nhân vật.
Hôm nay ngày nghỉ đương nhiên vẫn phải đi học bù nên tôi có qua nhà anh ta."
Nói tới đây, Lộ Mạn Mạn ngừng lại một chút, trên mặt còn lộ rõ vẻ sợ hãi không thôi.
"Anh ta trông rất kỳ quái, sắc mặt tái nhợt tóc tai rối bù, cứ như là cả đêm không ngủ vậy. Sau đó còn ổn, máy móc giảng bài cho tôi, cứ vậy mà hoàn thành nhiệm vụ nhân vật."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!