Chương 41: Biệt thự trên đỉnh núi

Đánh giá: 9 / 1 lượt

Dọc đường đi đến căn biệt thự, họ đều tìm qua những vườn hoa có trong các biệt thự khác, nhà nào vào được cũng vào xem thử một chút.

Những căn nhà này đều giống nhau như đúc, rêu xanh phủ kín góc tường, đất trong vườn hoa có dấu vết từng bị ngâm vào nước.

"Sao số lượng thủy quỷ ở đây lại nhiều như thế?" Kỳ Vô Quá cảm thấy hơi khó hiểu.

Ban nãy Đoạn Lệ đã giải thích, loại thủy quỷ này cũng không tính là mạnh mẽ gì cho cam, đạo hạnh ít nhất phải trăm năm mới có thể biến cả đảo Giang Tâm trở thành như bây giờ.

Còn con thủy quỷ bị nhốt trong bù nhìn vừa rồi, nhìn là biết ngay không phải loại đó.

Dù sao con quỷ kia cũng ngu đến mức cho rằng người rơm là nạn nhân bị quỷ thắt cổ dụ dỗ tự sát, vội vội vàng vàng nhập vào chiếm lấy thân thể mới chết, với cái chỉ số thông minh này thì không thể nào là lệ quỷ trăm năm được.

Đoạn Lệ đảo mắt nhìn căn nhà ma trên đỉnh núi, nói: "Có lẽ nơi đó sẽ có đáp án."

Hai người cậu cũng không tốn thời gian vào những biệt thự này nữa, đi thẳng về phía căn biệt thự cực lớn kia.

Muốn đi vào biệt thự cao cấp trên đỉnh núi cũng không dễ chút nào, dù sao nó cũng có bức tường cao hai mét bao quanh, lại bị khóa bởi chiếc cổng bằng đồng.

Cổng làm từ đồng không thể nào chỉ đá một phát mà bay ngay được, còn cạy khóa, cho dù là Đoạn Lệ hay Kỳ Vô Quá thì tạm thời không ai biết loại kỹ năng đặc thù này.

Kỳ Vô Quá đẩy cổng một cái, nói: "Thiết kế trò chơi có chỗ chưa hợp lý, đây rõ ràng là nơi có đầu mối then chốt, hẳn nên cung cấp cách lấy chìa khóa mở cửa mới phải."

Cậu suy nghĩ một chút, sau đó bắt đầu tìm tòi trong khe cửa.

"Rốt cuộc cậu cảm thấy bây giờ phải làm gì?" Đoạn Lệ nhịn không được hỏi.

"Tìm lời giải trò chơi chứ gì." Kỳ Vô Quá trả lời tỉnh như ruồi.

"…"

Đoạn Lệ không tiếp lời cậu nữa, hắn cảm thấy nếu mình còn tiếp tục nói chuyện thì suy nghĩ của hắn chắc chắn sẽ bị người này kéo lệch theo.

Những viên gạch lát quanh cổng đều bị Kỳ Vô Quá mò mẫm qua, nhưng cậu không phát hiện ra viên nào hơi lơi lỏng để lộ phần cơ quan bên dưới cả.

"Haiz, quả nhiên tìm ra quy luật để giải đố game đúng là nhức não."

Cậu vừa dứt câu, phía sau đã truyền đến một tiếng cười rất nhẹ.

Kỳ Vô Quá đứng lên, xoay người lại nhìn, thấy Đoạn Lệ đứng phía sau cậu trưng bộ mặt tỉnh bơ, cứ như tiếng cười khẽ ban nãy không phải do hắn phát ra vậy.

Nhưng ý cười trong mắt hắn không hề che giấu mà lộ ra, Kỳ Vô Quá ngẫm lại dáng vẻ ban nãy mình nằm nhoài trên cửa sắt mò mẫm từng viên gạch, cảm thấy hơi xấu hổ.

"Này, tôi tìm manh mối cực khổ đến như vậy, anh không giúp thì thôi đi, còn cười nhạo tôi nữa, tình nghĩa anh em chắc có bền lâu." Kỳ Vô Quá đang muốn vớt vát lại tôn nghiêm của mình một cách trắng trợn.

"Bên này." Đoạn Lệ nói, sau đó xoay người đi về một hướng khác.

Kỳ Vô Quá thấy thế cũng không nghĩ nhiều mà theo sau Đoạn Lệ.

Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ đi vòng ra sau biệt thự, chỉ cần nhìn một cái, cậu đã hiểu ý đồ của đối phương.

Ngay sát cạnh bức tường là một cây đại thụ, vị trí rất chuẩn xác, cứ như mục đích mọc lên của nó là để người khác trèo lên vậy.

Kỳ Vô Quá bừng tỉnh: "Thì ra manh mối nằm ở đây."

Đoạn Lệ không trả lời cậu mà hỏi: "Có trèo lên được không?"

Kỳ Vô Quá cười cười, nói: "Đừng trông tôi thế này, chuyện như vậy trước đây tôi làm không ít đâu."

Nói xong, cậu rất tự tin đi tới cạnh cái cây kia, hai tay ôm lấy thân cây một cách thành thạo, đôi chân lấy đà muốn nhảy lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!