Tầng ba chỉ có một căn phòng, mặt ngoài của phòng là sân thượng.
Việc đầu tiên Kỳ Vô Quá làm là đẩy cửa sân thượng ra, thói quen của cậu là đặt màn kịch quan trọng ra sau cùng.
Trên nền sân thượng phủ đầy bụi đất, trụi lủi không có gì. Chỉ là khi đến góc tường nơi có ống thoát nước, cậu mới thấy điều bất thường.
Trên miệng cống thoát nước mọc kín rêu xanh, Kỳ Vô Quá ngồi xổm xuống để nhìn chúng cho kỹ.
Đám rêu màu xanh thẫm kia vô cùng mới, chúng mọc từng lớp dày che lấp cả miệng cống, thậm chí còn mọc lan lên cả góc tường.
Nơi này khiến người ta có cảm giác bởi vì mưa xối xả, nước không kịp thoát đi nên mới gây ngập cho sân thượng. Những lúc như thế này, miệng cống thoát nước và chân tường sẽ mọc lên một tầng rêu xanh.
Kỳ Vô Quá lại lấy điện thoại ra, nhìn dự báo thời tiết một chút.
Dòng thông báo trên điện thoại cho thấy thành phố này đã nửa tháng không mưa, ngày nào cũng là trời nắng nóng tới ba mươi mấy độ.
Trong tình huống như vậy, đám rêu hẳn là phải bị sấy khô rồi mới đúng, không thể vẫn còn tươi mới như vậy được.
"Lần trước anh có bảo, cả tòa nhà kia là trận pháp trấn thủy quỷ…"
Đoạn Lệ cũng ngồi xổm xuống, hắn nhìn một lát rồi gật đầu nói: "Đúng vậy, chỉ là từ đám rêu này thì không thể biết được đó là thứ gì."
Kỳ Vô Quá đứng dậy, cậu không muốn chạm vào đám rêu xanh mơn mởn kia, một là do thấy bẩn, hai là vừa nhìn đã thấy nó bất thường. Cậu cũng phải nhân vật chính thích chui đầu vào chỗ chết như trong phim kinh dị, tất nhiên sẽ không đi động tay động chân.
Căn phòng trên tầng ba không bị khóa, Kỳ Vô Quá đẩy chốt một chút, cửa liền mở ra.
Lúc cửa vừa hé, một thứ mùi không dễ chịu cho lắm đập vào mặt cậu.
Nhưng cũng không thể nói nó là mùi hôi được, nó chỉ là mùi ẩm ướt thường thấy trên mặt nước mà thôi. Thứ mùi này khiến người ta rất dễ liên tưởng đến mùi mốc của quần áo phơi ngoài trời trong những ngày mưa dầm dề.
Kỳ Vô Quá khẽ nhíu mày, sau đó đi vào.
Cách bày biện của căn phòng này không có gì bất thường, từ cách trang trí có thể thấy đây là phòng cho thanh niên ở, trên tường dán không ít poster.
Kỳ Vô Quá đi tới bên tường, lấy ngón tay quẹt một vết dài trên đó, rất khô ráo.
Cậu quay đầu lại nói: "Tôi còn tưởng chỗ này giống miền Nam đang vào mùa mưa, trên tường sẽ bị nước thấm ướt cơ đấy."
Đoạn Lệ đi một vòng quanh phòng xem xét, rồi trả lời cậu: "Căn phòng này vô cùng sạch sẽ."
Kỳ Vô Quá thấy không phát hiện được thêm gì trong phòng này nên đi ra ngoài.
Bây giờ đã hơn mười hai giờ đêm, không còn sớm nữa, ngày mai cả hai còn phải đi mở tiệm, vì thế đi tắm rồi leo lên giường ngủ.
Kỳ Vô Quá nằm trên giường trợn tròn mắt nhìn trần nhà, cảm thấy có lẽ mình bị nghiệp quật không hề nhẹ.
Vừa nãy còn bị Đoạn Lệ nói kháy rằng chất lượng giấc ngủ của cậu rất tốt, bây giờ lại mất ngủ.
Cậu mất ngủ không phải vì trên đầu mình là một căn phòng quỷ dị, chủ tuyến còn chưa bắt đầu, cứ coi như phòng tầng trên rất hung hiểm, thì lúc này cũng chưa chết ai được.
Kỳ Vô Quá ngủ không được, là vì bị ồn ào quấy nhiễu.
Khu biệt thự không có người khác ở, đương nhiên sẽ không phải tạp âm đến từ phía hàng xóm.
Âm thanh này truyền từ trên đỉnh đầu, Kỳ Vô Quá cảm thấy trên đó như có một đống người đang mở tiệc ăn mừng vào giữa đêm.
Một chốc là tiếng đồ dùng ma sát với mặt sàn, chốc khác lại là tiếng bi ve lăn lốc cốc, nhưng âm thanh khiến cậu khó chịu nhất là tiếng móng tay cào vào bề mặt cứng.
Ban đầu cậu còn có thể nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn bị những âm thanh rợn người này đánh thức.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!