Đoạn Lệ là một người trầm mặc ít lời, khí tràng quanh thân không giống với học sinh bình thường.
Kỳ Vô Quá cũng không phải là thanh niên tự ti kia, vì để duy trì tình bạn nên cậu không tiếp lời mà chỉ nhìn lặng lẽ nhìn hắn sắp xếp đồ đạc.
Đoạn Lệ chỉnh trang hành lý xong thì cầm chậu rửa mặt chuẩn bị đi ra ngoài.
Đối với loại ký túc xá cũ kiểu này, trong phòng sẽ không có nhà vệ sinh riêng, mỗi tầng chỉ có một cái nhà vệ sinh công cộng cùng khu rửa mặt, nếu muốn tắm rửa phải xuống nhà tắm ở dưới tầng một.
Đoạn Lệ thích sạch sẽ, trên giường chiếu hay mặt bàn đều không dính chút bụi bẩn, ngay sau khi đi từ bên ngoài về sẽ ngay lập tức tắm rửa, rất phù hợp với thói quen sinh hoạt của hắn.
"Cậu cũng muốn đi à?
"Lúc Đoạn Lệ ra tới cửa đột nhiên quay đầu lại hỏi một câu. Con trai với nhau thường không có thói quen rủ người khác đi tắm cùng, có lẽ vì ánh mắt của Kỳ Vô Quá nhìn hắn quá chăm chú nên mới khiến Đoạn Lệ hiểu nhầm mà hỏi như vậy. Kỳ Vô Quá lắc đầu từ chối:"Không đâu."
Sau khi cửa đóng lại, Kỳ Vô Quá đứng lên đi tới trước giường của Đoạn Lệ.
Việc hắn quay về tuyệt đối không phải là do ngẫu nhiên, bằng trực giác và kinh nghiệm chơi game phong phú của Kỳ Vô Quá, cậu dám cam đoan chuyện này là thật.
Kỳ Vô Quá cũng không đi lục lọi đồ đạc của Đoạn Lệ, tên kia thoạt trông là một kẻ nghiêm cẩn lại có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế(1), chỉ cần có người chạm vào đồ của hắn sẽ bị phát hiện ngay, hậu quả về sau càng khó mà đoán được.
Cậu chỉ đang quan sát rương hành lý mà Đoạn Lệ mang về, màu sơn đen bóng vừa nhìn đã biết là hàng xa xỉ.
Chẳng qua Kỳ Vô Quá nhìn một lúc lâu vẫn chưa phát hiện chỗ nào khả nghi bên ngoài rương hành lý.
Đúng vào lúc này, di động của cậu đột nhiên reo lên.
Kỳ Vô Quá sững sờ, cái điện thoại này trong trò chơi gần như chỉ để trang trí, tự nhiên bây giờ lại đổ chuông rất kỳ quái.
Cậu đứng dậy đi tới trước bàn học, cúi đầu nhìn nó.
Người gọi là Trịnh Hoa.
"Vô Quá, cậu có xem tin tức tối nay không?"
Kỳ Vô Quá ngừng lại một chút, không trực tiếp trả lời mà hỏi: "Bây giờ cậu đang ở đâu?"
Trịnh Hoa nói: "Bọn tớ vừa tới khách sạn xếp đồ, liền nhìn thấy tin tức…
"Trịnh Hoa im lặng một lúc lâu, tựa như có điều gì rất khó để mở miệng. Kỳ Vô Quá cũng không hối thúc cậu ta, chỉ lẳng lặng nghe động tĩnh phía bên kia điện thoại. Đầu kia của điện thoại rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức có chút bất thường, không có bất cứ một âm thanh nào vang lên, kể cả tiếng hít thở. Trong bầu không khí quỷ dị này, Trịnh Hoa mở miệng:"Chuyến bay kia chính là chuyến đưa Đoạn Lệ ra nước ngoài."
Kỳ Vô Quá hơi nhướng mày, hỏi: "Đã có danh sách xác nhận chưa?"
Trịnh Hoa nói:
"Danh sách những người gặp nạn nhân viên vẫn đang trong quá trình đối chiếu, chẳng qua là hơi loạn, nói chung bọn tớ vẫn không phải người thân của Đoạn Lệ, không thể lấy được thông tin chính xác. Nhưng mà danh sách sơ lược đã được công bố, cậu không thấy ư?"
"Internet của ký túc xá đang gặp trục trặc, mấy cái trang web tớ tải không nổi."
"Ồ, vậy chờ một chút, tớ sẽ gửi Wechat cho cậu…
"Lời Trịnh Hoa còn chưa dứt, điện thoại cứ như vậy mà bị cúp mất. Đoạn Lệ đẩy cửa bước vào. Tóc hắn vừa mới gội xong, dính lộn xộn trên trán, như vậy lại khiến hắn trông trở nên ôn hòa đi rất nhiều, loại khí thế bức người kia tựa hồ bị giấu đi mất."Đang gọi điện thoại?
"Đoạn Lệ tùy ý hỏi một câu, xương lông mày của hắn có hơi cao, đường viền sắc nét, lúc nhìn sang sẽ tạo cho người ta cảm giác ngột ngạt. Kỳ Vô Quá là người vô tư, cậu không có quá nhiều cảm giác khác lạ, chỉ mở miệng đáp:"Là điện thoại của Trịnh Hoa, bảo rằng họ vừa tới nơi."
Đoạn Lệ vừa nghe xong lông mày đã nhíu chặt lại, ra vẻ rất kinh ngạc.
"Trịnh Hoa? Cậu chắc chứ?"
Kỳ Vô Quá gật đầu: "Đúng là Trịnh Hoa, sao thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!