Đợi đến khi tầm mắt rõ ràng trở lại, Kỳ Vô Quá đã đứng ở phòng tắm.
Việc làm đầu tiên của cậu là cúi đầu nhìn xuống, phát hiện trong lòng bàn tay chỉ còn lại một vết màu đỏ, còn lá bùa đã biến mất không chút tăm hơi.
Shhhh——
"Đau chết mất, phải tìm Đoạn Lệ đổi cái khác thôi."
Lúc câu này bật thốt ra khỏi miệng, Kỳ Vô Quá sửng sốt phát hiện, lần này cậu đã nhớ hết tất cả các chi tiết trong game, bao gồm những người đã gặp kia, cả tên lẫn hình dáng.
Kỳ Vô Quá cũng không đoái hoài tới việc tắm rửa nữa, đẩy cửa đi thẳng ra ngoài, gõ cánh cửa nằm bên cạnh phòng mình.
Bên trong không trả lời, Kỳ Vô Quá mới nhận ra thời gian có chút không phù hợp, nếu như Đoạn Lệ không nhớ gì về chuyện trong game thì đúng là mất lịch sự.
Ngay khi cậu chuẩn bị quay người đi thì cửa mở.
Khuôn mặt lãnh đạm của Đoạn Lệ xuất hiện trong tầm mắt, Kỳ Vô Quá muốn hỏi hắn một câu anh có nhớ chuyện xảy ra giữa chúng ta không, nhưng lại cảm thấy hỏi vậy rất quái đản, nên câu ra khỏi miệng cậu lại bị đổi.
"Lá bùa kia của anh có thể cải tiến lên không? Thêm vài lần nữa chắc da tay tôi bị nướng chín mất."
Đoạn Lệ nghe xong, khóe miệng hơi nhếch lên, đáp lại cậu: "Vào đi."
Kỳ Vô Quá ngồi xuống sofa trong phòng khách, thấy Đoạn Lệ đặt nước lên bàn, sau đó ngồi phía đối diện với mình.
"Lá bùa này của anh đúng là hữu hiệu."
Kỳ Vô Quá nói, "Không như lần đầu tiên qua cửa, lần này tôi nhớ được rất rõ."
Cậu nhấp một ngụm nước, nói tiếp: "Lúc tôi chơi ải tân thủ gặp được một người có ấn tượng rất mạnh, đáng tiếc là quên hết rồi."
Đoạn Lệ nhìn cậu một cái, hỏi: "Người có ấn tượng mạnh?"
Kỳ Vô Quá gật đầu: "Đúng vậy, tôi chỉ nhớ lờ mờ anh ta có vóc người rất đẹp, nếu có thể mượn làm người mẫu để vẽ tranh thì sẽ rất phù hợp."
Đoạn Lệ nói: "Cậu không nghĩ tới chuyện vẽ tôi à?"
Kỳ Vô Quá không thể hiểu được tự nhiên hắn nói câu này là có ý gì, cậu vò vò tóc nói:
"Thì cũng có, nhưng mà không biết nên vẽ thế nào. Anh biết thứ gì càng đẹp thì càng khó vẽ ra giấy mà."
Đoạn Lệ nghe xong cũng không có ý kiến gì, chỉ tựa ra phía sau salon, nói: "Thời gian cách lần vào game sau là bao lâu?"
Kỳ Vô Quá nói: "Tôi cũng không biết, tôi chỉ nhớ lúc sắp vào cửa thì cánh tay sẽ nóng lên."
"Ồ?"
Đoạn Lệ vừa nghe đã đi qua đó ngồi xuống, nói: "Thất lễ rồi.
"Sau đó, hắn cầm cánh tay Kỳ Vô Quá lên, cẩn thận ngâm cứu. Màu da của Kỳ Vô Quá là loại thiên về nhạt màu, mạch máu trên cánh tay lộ ra màu xanh tím, thoạt nhìn hơi yếu ớt bệnh tật. Đoạn Lệ lại cảm thấy, dòng máu đang lưu thông dưới mạch máu xanh tím kia mang hơi thở cực kỳ sinh động. Kỳ Vô Quá thấy thần sắc Đoạn Lệ cực kỳ chăm chú, càng nhìn càng gần, cậu thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của hắn lướt trên da mình."Sao rồi?
"Kỳ Vô Quá mở miệng hỏi. Động tác của Đoạn Lệ hơi dừng lại, sau đó thả tay cậu ra:"Cậu chờ chút.
"Nói xong, hắn đứng dậy đi vào phòng. Lúc Đoạn Lệ đi ra, trong tay hắn còn cầm theo một cây bút, trên đầu bút chấm chu sa đỏ tươi. Kỳ Vô Quá thấy thế, rất phối hợp vươn tay ra cho Đoạn Lệ vẽ bùa. Một lát sau. Một đám hoa văn nổi lên trên tay Kỳ Vô Quá, cậu nghiên cứu chúng cả buổi trời, hỏi hắn:"Hình như đây là mấy con số?
"120:00:00 Vậy mà là giờ đếm ngược, không cần giải thích Kỳ Vô Quá cũng biết, khi dòng số này đếm ngược về số không thì đó sẽ là lúc cậu phải vào cửa. Một lúc sau, hoa văn dần dần nhạt màu đi. Bấy giờ Đoạn Lệ mới giải thích:"Vừa nãy tôi phát hiện trên tay cậu có niệm bám vào…"
Hắn ngừng một chút, lại vẽ lên tay mình y như ban nãy.
Quả nhiên trên tay Đoạn Lệ cũng hiện lên một dòng con số.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!