Đã sắp tới mười hai giờ, Tưởng Phương đang chuẩn bị châm lửa thì nghe Thang Tĩnh Nhã nói: "Hỏi lại Đoạn Lệ cho chắc.
"Tưởng Phương rất tán thành, sau đó hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía bên kia, nhất thời có chút cạn lời. Một người dựa vào tường híp mắt gà gật, người còn lại không biết suy nghĩ gì mà đứng nhìn người đang buồn ngủ kia."Sao hai người này không có chút căng thẳng nào vậy…"
Thang Tĩnh Nhã nhẹ giọng: "Đáng tiếc là về đến thế giới thực sẽ quên hết."
Tưởng Phương liếc cô một cái, hỏi: "Hả? Có ý gì?"
Thang Tĩnh Nhã không trả lời vấn đề của hắn, chỉ cất giọng nói: "Sắp tới giờ rồi."
Kỳ Vô Quá mở mắt, Đoạn Lệ cũng ngẩng đầu nhìn qua: "Đốt đi.
"Tưởng Phương thấy hai người họ không có ý đến chỗ anh ta, đành phải ôm lấy trọng trách châm lửa. Anh ta vốn tưởng rằng cái thùng bưu kiện quỷ dị này chắc chắn sẽ không đốt đơn giản vậy được. Nào ngờ, khi lửa bén xuống khăn giấy lót phía dưới, thùng giấy lại cháy rất nhanh."Xem ra thứ này không khác gì thùng giấy bình thường."
Tưởng Phương vốn đang đứng cách xa bồn tráng men mấy mét, thấy tình hình như thế lại theo bản năng muốn tiến lên xem thử một chút.
"Lui về sau."
Tiếng của Đoạn Lệ vang lên, rõ ràng là không lớn, nhưng lại truyền được vào tai Tưởng Phương.
Tưởng Phương dừng chân, không tới gần nữa.
Vào lúc này, một luồng khói đen nồng nặc bốc lên từ trong đống lửa.
Làn khói này rất qủy dị, màu sắc cũng rất bất thường. Nhìn kỹ sẽ phát hiện, đám khói này không phải màu thuần đen, mà là một loại đỏ sẫm, chỉ vì quá đậm nên mới dễ bị nhận nhầm thành màu đen.
Khói đen trên không trung lửng lơ không tiêu tán, uốn éo ngọ nguậy, cứ như thủy triều không ngừng nhấp nhô.
Thang Tĩnh Nhã nhìn một chút, đột nhiên lùi lại mấy bước: "Đó, đó có phải mặt người không?"
Thần kinh Tưởng Phương rất thô, nghe Thang Tĩnh Nhã nhắc nhở mới phát hiện.
Anh ta chà xát cánh tay mình, mãnh liệt lui về phía sau vài bước, nếu không phải là ánh mắt của Đoạn Lệ quá lạnh lùng, thì có lẽ anh ta đã vọt trốn ra sau lưng hắn rồi.
Kỳ Vô Quá đứng dậy, đi về phía trước vài bước.
Chỉ mới mười mấy giây, nhưng khói đen càng lúc càng đậm, phạm vi phát tán dần rộng ra.
Giữa một đám khói đen mù mịt dần hình thành ba khuôn mặt người, cuốn lấy nhau trên không trung, biến hóa dữ tợn lại vặn vẹo thống khổ, cảnh tượng này đúng là khiến người ta cảm thấy không ổn chút nào.
Tưởng Phương và Thang Tĩnh Nhã đã chạy tuốt ra phía sau, Kỳ Vô Quá lại đứng cách nó không xa, sờ cằm nghiên cứu mặt người trong đám khói.
"Đây là Khương Tiểu Lôi, đây là Lý Chính Lâm, đây là chị Lưu.
"Dù sao Kỳ Vô Quá cũng là người học nghệ thuật, nhanh chóng xác nhận khuôn mặt từng người. Thang Tĩnh Nhã nghe xong, hỏi:"Vì sao không có Triệu Xu?
"Kỳ Vô Quá không trả lời mà quay đầu lại nhìn Đoạn Lệ, xem ra Triệu Xu đúng là bị hắn tiễn đi, nhưng mà đi đâu thì không biết. Cậu mơ hồ cảm thấy, Triệu Xu không hề đi luân hồi. Sau khi những khuôn mặt kia hiện lên, ánh lửa trong chậu lại càng sáng. Đoạn Lệ đảo mắt nhìn Kỳ Vô Quá, nói:"Quá trình đốt sẽ khá tốn thời gian, nếu cậu mệt thì qua kia nghỉ đi."
Kỳ Vô Quá gật đầu, trong lòng nghĩ Đoạn Lệ đúng là hiểu mình, biết cậu có thể ngồi thì sẽ không đứng.
Nhưng ở trong tình huống này, nếu chạy tới tường ngồi sẽ trở thành lười nhác, câu nói này của Đoạn Lệ vừa hay có thể giúp Kỳ Vô Quá thuận thế ngồi xuống. Cậu dựa vào tường, một chân cong lên, tay chống lên trên, trông dáng vẻ rất là buồn bực.
Đoạn Lệ cũng đi tới, nhưng hắn không ngồi xuống mà đứng một bên Kỳ Vô Quá dựa vào vách tường.
Tưởng Phương và Thang Tĩnh Nhã sau khi nhìn thấy mặt người liền có chút kinh sợ, nhưng nhìn đến hai người bình tĩnh bên kia thì có chút ổn định lại.
Tưởng Phương đi về phía bên kia, vừa đi được một bước liền bị Thang Tĩnh Nhã kéo lại.
"Anh làm gì thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!