Kỳ Vô Quá cười cười trấn an hai người, sau đó mở máy truyền tin nói: "Mau tới đây, tôi phát hiện có bóng người khả nghi ở phía đông bắc."
Phía đông bắc là nơi tập kết rác rưởi của tiểu khu, rác trong này mỗi khi thu về đều sẽ chuyển về đó, chờ tới ngày thứ hai sẽ có xe môi trường đến hốt đi.
Chỗ kia rất lộn xộn, có người khả nghi trốn bên trong cũng là chuyện rất bình thường.
Vậy là những bảo an khác không hề nghi ngờ mà chạy hết về hướng kia.
Tưởng Phương lúc này mới khom người đi ra, còn rất có galan mà quay đầu giúp Thang Tĩnh Nhã đang sợ nơm nớp.
Thang Tĩnh Nhã trở về ký túc xá của mình, còn Tưởng Phương thì đi theo Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ, định bụng trốn ở đây một buổi tối, chờ ban ngày sẽ ra ngoài.
Kỳ Vô Quá nhường giường cho Tưởng Phương, cậu biết Đoạn Lệ có bệnh thích sạch sẽ nên hẳn sẽ không thích người khác ngủ giường của mình.
Sau đó Đoạn Lệ lại tỏ ra bằng lòng chia giường với Kỳ Vô Quá, vì thế tình huống trước mắt lúc này là Kỳ Vô Quá ngồi trên giường dựa vào Đoạn Lệ mơ màng sắp ngủ, Tưởng Phương nằm phát ngốc trên giường Kỳ Vô Quá nghĩ về chuyện vừa rồi.
Đoạn Lệ ngồi ở bên giường, khuôn mặt nghiêm túc, hắn liếc mắt hỏi Tưởng Phương: "Giờ này các cậu ở bên ngoài làm gì?"
Trong lòng Tưởng Phương hơi rung động, còn tưởng rằng trước sau vẫn không thể chiếm được lòng quan tâm của Đoạn Lệ đối với đồng đội, còn chưa kịp cảm động thêm đã nghe Đoạn Lệ nói tiếp.
"Lúc này đã chết hai người chơi, các cậu tùy ý làm bậy như vậy, nếu bị giết sẽ tăng oán khí cho lệ quỷ, khiến tình huống càng thêm phức tạp."
".…"
Tưởng Phương vuốt mặt một cái, đúng là tự mình đa tình.
Chỉ là khí thế của Đoạn Lệ này quá dữ dội, không hiểu sao Tưởng Phương lại có chút sợ hãi hắn.
Đối mặt với đãi ngộ như thế, anh ta cũng chỉ có thể giải thích: "Không phải trước đó chúng ta phân tích chủ tuyến có liên quan tới mua sắm qua mạng sao, thế nên quyết định đi phá phương tiện liên kết tử vong…"
Con mắt Kỳ Vô Quá vốn đã khép lại, nghe thấy từ ngữ mới mẻ liền hỏi: "Liên kết tử vong?"
Nói tới đây, Tưởng Phương mới nhớ ra Đoạn Lệ là người mới, còn Kỳ Vô Quá cũng chỉ mới qua cửa một lần.
Biểu hiện của hai người thật sự quá bình tĩnh, cuối cùng điều này lại khiến cho người ta quên mất bọn họ vốn chưa đủ kinh nghiệm.
Tưởng Phương nói: "Cắt đứt liên kết tử vong là ngoại trừ đối đầu với BOSS ra thì còn có một cách qua cửa khác."
"Điều kiện tử vong không phù hợp, BOSS không thể tích lũy đủ oán khí để tiến hành hình thức giết chóc cuối cùng, không gian sẽ phán định trò chơi không thể tiếp tục, từ đó đưa ra phán quyết qua cửa."
Tưởng Phương dùng dăm ba câu giải thích rõ ràng, nói: "Phương pháp này lúc qua cửa sẽ bị trừ điểm, nhưng lại an toàn."
Kỳ Vô Quá cố xốc mí mắt lên, nói: "Đây là lý do các người nửa đêm chạy đi phá hoại phương tiện công cộng ư?"
Tưởng Phương xấu hổ cười: "Đây không phải đang ở trong game sao?"
"Vậy các anh thành công chưa?"
"Ừ, hiện tại toàn bộ lưới mạng của tiểu khu đã bị ngắt, chờ một hai ngày nếu không có chuyện chết người nào xảy ra, thì hẳn là qua cửa được rồi."
[Tiểu Kỳ, cậu ở đâu? Mau qua trạm rác đi!]
Kỳ Vô Quá ấn bộ đàm, nói: "Anh Trương, em chống đỡ không nổi đâu, không có chuyện gì thì để em ngủ chút đi, ngày mai còn phải gác ca ngày nữa."
[Ngủ cái đầu cậu, chết người rồi biết không hả! Không phải ban nãy cậu bảo ở Đông Bắc có bóng người khả nghi sao!]
".…"
Kỳ Vô Quá đảo mắt nhìn Tưởng Phương một cái, cảm thấy cái mồm của anh trai chuyển phát này quả là xui xẻo, lại còn kiêm một con chim báo tang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!