Nhưng thất bại thì đã sao?
Chẳng qua chỉ là chút thủ đoạn của một nhân loại bình thường mà đã muốn bắt được hắn, tên Phá Quân này đúng là càng sống càng đi lùi.
Tham Lang nghĩ đến đây, ngửa mặt lên trời thét dài, quả thật bây giờ chút hồn thể còn sót lại không đủ để thoát khỏi khống chế của trận pháp, nhưng đây chẳng qua chỉ bằng một phần mười hồn thể của hắn mà thôi.
Cũng may còn để lại đường lui, Tham Lang thầm nghĩ, chờ hắn tránh được kiếp này, thể nào cũng phải tìm cơ hội giết chết tên Kỳ Vô Quá đáng ghét.
Trong cơ thể người nhà họ Chu xuất hiện từng đợt sương mù đen.
Những sợi sương mù bị kéo ra khỏi cơ thể chúng, sau đó nhập vào trong ngọn lửa.
Những sợi sương đen đó đều là lời dẫn Tham Lang gieo vào sâu trong linh hồn người nhà họ Chu, cho nhà họ Chu sức mạnh không thuộc về bọn chúng, đồng thời cũng mượn lòng tham nhà họ Chu nuôi dưỡng Tham Lang.
Những lời dẫn kia đã dung hợp thành một với linh hồn người nhà họ Chu, tham niệm càng sâu, mức độ dung hợp càng mạnh, mang đến sức mạnh cường đại cho bọn chúng.
Đương nhiên khi những lời dẫn ác ý bị ép rời đi cũng sẽ mang đến thương tổn không thể nghịch chuyển đối với hồn phách.
Tham Lang không thấy mình cưỡng ép lấy đi lời dẫn có gì không ổn, hắn mang đến lợi ích như thế cho người nhà họ Chu, tất nhiên bây giờ là lúc chúng nên báo đáp hắn.
Người nhà họ Chu mặt trắng bệch, Chu Bỉnh Diệu và các đời chung huyết thống với ông ta dung hợp sâu nhất, thậm chí còn lăn đùng ra ngất xỉu.
Bóng đen cuối cùng đến từ một người đang nấp trong góc.
Kỳ Vô Quá quét mắt qua, nhìn thấy người cha trên danh nghĩa của mình – Kỳ Phú Quý che ngực ngã xuống.
Quả nhiên Kỳ Phú cũng bị mảnh ác ý lây nhiễm.
Nghĩ cũng phải, với loại người trong mắt chỉ có lợi ích như ông ta, chuyện này là điều hiển nhiên thôi.
Kỳ Vô Quá bình thản dời mắt, cứ như thứ ngã xuống bên kia là lá cây.
Giờ phút này không ai thèm để ý người nhà họ Chu nữa, cái bóng trong ngọn lửa cháy càng lúc càng đậm lên, mắt thấy sắp thoát khỏi sự khống chế của trận Tru Tà.
Kỳ Vô Quá cao giọng nói: "Tạ Tất An, thả xích!"
Theo tiếng cậu ra lệnh, sợi xích trong tay Tạ Tất An lại xuất hiện rồi nhanh chóng biến mất.
Những sợi xích vốn trói buộc phần hồn Tham Lang từng cái từng cái bay vào cái bóng trong ngọn lửa.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, ánh sáng trong mắt trận lóe lên, hoàn toàn không nhìn ra trạng thái trong đó.
Lửa cháy đã bùng lên tận trời, sau khi phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, lớp khói dày đặc mất một lúc lâu mới từ từ tan đi, một con thú lớn đầu rồng thân rùa xuất hiện giữa không trung.
Kỳ Vô Quá hỏi: "Đây là?"
Đoàn Lệ giải thích: "Đây là bản thể gốc của Tham Lang.
"Tham Lang cũng không hiểu rõ những gì vừa xảy ra, hắn vốn chỉ muốn triệu hồi một phần nhỏ phân hồn, có đủ sức mạnh rời đi là được. Chỉ là không biết vì sao lại thế, đột nhiên hắn có cảm giác sức mạnh từ trước đến nay chưa từng có phóng đại lên, đưa mình về với lúc khi còn là Tinh Quân. Tham Lang cảm thấy trạng thái của mình không thích hợp, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, lại phát hiện móng vuốt màu vàng vừa xa lạ vừa quen thuộc. Hắn đột nhiên hiểu ra ý đồ của Đoàn Lệ, đây là đang ép hắn quy vị. Hai mắt hắn tức khắc đỏ như máu, tức giận mắng:"Lâu rồi không gặp, thế mà ngươi lại đê tiện không từ thủ đoạn như thế.
"Nói xong, hắn quay đầu muốn rời đi. Kỳ Vô Quá thấy thế, hét lớn:"Tạ Tất An, cản hắn lại.
"Cậu vừa dứt lời, quỷ sai nãy giờ vẫn đứng im trên không trung cuối cùng cũng cử động. Một sợi xích quấn lên cổ kim ngao, Tham Lang cười mỉa:"Một quỷ sai đê hèn cũng muốn ngăn bổn tọa."
Hắn vung đầu, sợi xích kia đứt thành từng đoạn, nhưng từng sợi xích không ngừng lao tới quấn lấy hắn.
Một sợi xích Tham Lang có thể dễ dàng phá đứt, nhưng hàng ngàn sợi thì không dễ như vậy.
Cuối cùng, ánh sáng trong tay Tạ Tất An lóe lên, kết lúc trận thiên la địa võng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!