Phía bên trong cửa là một khoảng sương xám, hoàn toàn không thể thấy rõ tình huống bên trong.
Trong làn sương xám mênh mông ấy, một âm thanh nghe như tiếng chuông kỳ dị mà cổ xưa vọng ra, trong đó còn pha trộn với tiếng xích va vào nhau.
Khi nghe thấy âm thanh này, Đoàn Thành Xuân và thiên sư tóc bạc đã có tuổi đứng bên cạnh nhìn nhau.
"Hội trưởng Đoàn, âm thanh này là?"
Đoàn Thành Xuân cau mày, cẩn thận nghe một lát, nói: "Chuông trấn hồn, xích câu hồn."
Chuông trấn hồn, xích câu hồn.
Khi cả hai món đồ này cùng xuất hiện chứng tỏ một điều.
Quỷ sai câu hồn, sinh linh tránh lui.
Chỉ là quỷ sai âm phủ hơn trăm năm nay chưa từng lui tới dương thế, sao đột nhiên lại ngang nhiên xuất hiện ở đây?
Khi mọi người từ sợ hãi chuyển sang nghi ngờ, rốt cuộc một bóng người đã xuất hiện phía sau cánh cửa.
Người nọ mặc một chiếc áo đen đi ra, cơ thể được lớp sương đen bao phủ, không thấy rõ mặt.
"Đó là quỷ sai âm phủ à?" Một thiên sư già để chòm râu hoa râm khó tin xoa mắt.
Thậm chí ông ta còn nghi ngờ liệu có phải mình mới qua được kiếp nạn nào đó nên nhìn thấy ảo giác không.
Nhưng sự xuất hiện của quỷ sai này mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Sương mù trong cửa càng lúc càng dày, hoàn toàn bao phủ cổ trấn, dường như tách thành một khoảng không gian khác.
Xuất hiện cùng sương mù là âm binh địa phủ, quỷ sai ùn ùn kéo ra.
Đoàn Thường Sâm ngơ ngác quay đầu, nhìn Đoàn Thường Lâm hỏi: "Anh, sao em thấy cảnh này quen vậy?"
Tuy câu này hơi khó hiểu, nhưng Đoàn Thường Lâm không thấy đứa em nhà mình ngớ ngẩn, bởi vì cậu ta cũng có cảm giác tương tự.
Cảnh này rất quen thuộc, tiếng chuông quen thuộc, sương mù quen thuộc, rốt cuộc bọn họ đã từng gặp ở đâu nhỉ?
Chẳng qua chỉ vài phút sau, mọi người đã dần quen với sự xuất hiện của quỷ sai, vì số lượng quỷ sai hiện ra càng lúc càng nhiều, thậm chí là cực kỳ đông, nhanh chóng bao phủ toàn bộ khu trấn nhỏ.
Những quỷ sai kia sau khi xuất hiện thì không phát ra bất cứ tiếng động cũng như hành động gì, chỉ đứng yên ở đó.
Cuối cùng tiếng chuông trấn hồn cũng ngừng lại.
Không gian trở nên yên tĩnh, thiên sư phía dưới không ai dám lên tiếng.
Quỷ sai bên trên dường như cũng không có động tĩnh.
Ngay khi Đoàn Thành Xuân đang phân vân mình có nên đứng ra nói gì đó không, cánh cửa trên không kia lại có động.
Lần này chỉ xuất hiện một người.
Người nọ mặc đồ trắng, khuôn mặt tuấn mỹ, trông cực kỳ hiền lành.
Nhưng khi hắn cất tiếng lại khiến mọi người chấn động.
"Kẻ hèn họ Tạ."
Tạ? Tạ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!