Trong phòng không có tiếng trả lời, xem ra là không ai ở nhà.
Kỳ Vô Quá cau mày, cậu bắt đầu kiểm tra tình huống khác thường từ phòng khách trước. Mấy thùng giấy đựng đồ loại nào cũng có, từ quần áo mỹ phẩm cho tới đồ dùng hàng ngày, linh tinh vụn vặt.
Trên bàn trà giữa phòng khách còn có một cái máy vi tính, bên cạnh là mấy thứ thiết bị dùng để livestream. Vào thời điểm người chơi tập hợp trao đổi thông tin, Triệu Xu cũng có nói qua thiết lập nhân vật của cô là một blogger làm đẹp, thường xuyên được yêu cầu giới thiệu một vài sản phẩm trang điểm.
Cho nên trong nhà cô mới chất nhiều thùng bưu kiện như vậy, chúng gần như là đồ vật liên quan tới công việc của cô.
Kỳ Vô Quá quan sát cả buổi, có chút mơ hồ nói: "Tình trạng này đúng là tạo cảm giác rất phù hợp với blogger làm đẹp, thiết lập nhân vật trong trò chơi này kiểu nào cũng có nhỉ."
Đoạn Lệ nói: "Chắc là để cho chân thật hơn."
Kỳ Vô Quá thả tay, nói: "Thật ra tôi cảm thấy người sáng tạo ra không gian này vừa tà ác vừa thú vị.
"Tuy hai người có nhỏ giọng bàn tán vài câu, nhưng cũng không hề làm trễ nải công việc. Kỳ Vô Quá nhanh chóng kiểm tra hết tất cả các phòng như phòng khách, phòng bếp một lượt, những chỗ này đều không có vết máu, cũng không có dấu vết khác thường nào. Kỳ Vô Quá thoáng yên tâm được chút, sau đó lại đi về phía phòng ngủ. Cửa phòng ngủ đang đóng, Kỳ Vô Quá đẩy một cái, phát hiện cửa bị khóa trái từ bên trong. Cậu còn chưa kịp mở miệng, trong phòng đã truyền ra một tiếng hét thảm thiết:"Đừng vào đây!
"Thanh âm của Triệu Xu tràn ngập sợ hãi, cứ như cô đang liều mạng ngăn cản không cho người bên ngoài bước vào vậy. Kỳ Vô Quá nghe xong lại càng cảm thấy tình hình trong đó không được bình thường, Triệu Xu đang gặp nguy hiểm! Cậu không kịp nghĩ gì nhiều, giơ chân đá văng cánh cửa lẻ loi kia. Trong phòng chỉ có một người duy nhất. Đó chính là Triệu Xu, cô đang đứng trước bàn đang điểm, nổi giận đùng đùng quay đầu lại."Cậu bị cái gì thế! Tôi đã bảo cậu đừng vào rồi mà!"
Kỳ Vô Quá nói: "Tôi lo cô gặp nguy hiểm… Sao cô lại không ra mở cửa?"
Triệu Xu lườm cậu một cái: "Lông mày của tôi mới vẽ được một nửa thì hai cậu đã gõ cửa rồi, bộ dạng tôi thế này mà gặp nổi ai sao?"
Kỳ Vô Quá thấy cô chỉ có nửa bên lông mày, đôi môi còn chưa được tô son nên trắng bệch, xem ra đối phương tức giận không phải là không có đạo lý.
"Xin lỗi, xin lỗi.
"Tình hình lúc này có chút xấu hổ, Kỳ Vô Quá luôn mồm nói xin lỗi, cuống quít chạy ra khỏi phòng, tiện tay đóng luôn cửa lại. Lúc Kỳ Vô Quá quay đầu lại, đã thấy Đoạn Lệ cười như không cười nhìn mình. Cậu nói:"Anh đã biết trước rồi đúng không?"
Đoạn Lệ thấp giọng cười cười, nói: "Tôi cảm thấy bên trong không gặp nguy hiểm gì.
"Kỳ Vô Quá thở dài, đi ra phòng khách ngồi xuống ghế. Cậu lại nói:"Không hiểu sao khi tôi nghe chị Lưu nói xong chuyện kia, trực giác liền mách bảo tôi rằng sẽ xảy ra chuyện."
Đoạn Lệ ngồi xuống theo, đảo mắt nhìn cậu: "Trực giác?"
Kỳ Vô Quá cho rằng đối phương cảm thấy mình quá tin tưởng vào trực giác là một chuyện rất hoang đường nên giải thích: "Trực giác của tôi vốn rất chuẩn, từ nhỏ đã có rồi, ở nơi nguy hiểm như thế này tôi thậm chí còn thấy trực giác hữu hiệu hơn là đầu óc."
Không ngờ Đoạn Lệ cũng gật đầu, nói: "Thời khắc phải đối mặt với nguy hiểm, trực giác của con người ta tốt hơn đầu óc nhiều.
"Hai người hàn huyên vài câu, sau đó Triệu Xu cuối cùng cũng ra khỏi cửa. Cô nhìn Kỳ Vô Quá đang ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm với Đoạn Lệ, nói:"Các cậu đến làm khách mà cũng không nể mặt tí nào nhỉ."
Kỳ Vô Quá đứng dậy, khẽ gật đầu: "Xin lỗi cô chuyện ban nãy, tôi nghe được một chuyện nên lo cô gặp nguy hiểm.
"Kỳ Vô Quá kể lại sự việc cậu nghe được từ chị Lưu, Triệu Xu cũng tỏ ra đã hiểu. Cô ngồi xuống ghế salon, biểu tình hơi nghi ngờ:"Cửa nhà tôi là cửa chống trộm, hơn nữa lại rất chắc chắn, sao cậu mở được nó vậy?"
Kỳ Vô Quá nói:
"Có phải cô quên khóa cửa không? Tôi gõ mấy lần là nó tự mở đó."
"…"
Sắc mặt Triệu Xu hơi trắng đi, im lặng trong chốc lát mới lầm bầm một câu: "Rõ ràng tôi đã khóa kỹ càng rồi."
Kỳ Vô Quá thấy thế cũng không nói thêm gì nữa, chỉ bắt đầu lái sang chuyện khác: "Nói ra thì, sao cô nhiều đơn hàng vậy, nói không chừng nội dung trò chơi lại liên quan tới mua sắm qua mạng đó."
Triệu Xu vừa nghe câu này, sắc mặt lại càng thêm trắng: "Còn có thể làm sao được nữa, đây là nhiệm vụ nhân vật của tôi, mỗi ngày phải mua bao nhiêu đơn qua mạng, còn phải livestream những món nào."
Lúc cô nói, âm thanh còn mang theo tiếng nức nở: "Tôi còn dùng một trăm điểm để chọn nhân vật này, cảm thấy làm hộ gia đình an toàn hơn nhiều so với nhân viên quét dọn hay bảo an, sao lại xui xẻo vậy được…"
Kỳ Vô Quá lại lần nữa cảm nhận được độ hố của trò chơi trốn thoát này, lúc lựa chọn nhân vật nhập vai có lẽ sẽ chẳng ai nghĩ đến phía sau mấy hộ gia đình vẫn còn có những giả thiết này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!