Kỳ Vô Quá là một người rất lười biếng, ít khi nào chịu chủ động đi làm việc gì đó thay đổi tình thế xung quanh.
Sự tình trước mắt có chút mâu thuẫn, căn cứ vào lời giải thích của tay già đời ban nãy, có thể thấy phạm vi không gian Quỷ vực không lớn, thường thì sẽ hạn chế ở nơi như thế này.
Tỷ như trò chơi này của Kỷ Vô Quá, hẳn là trong phạm vi của trường đại học, không có internet, không có cơm hộp cũng không có chỗ order Taobao, Kỳ Vô Quá có chút chịu không nổi.
Cậu sắp xếp lại manh mối trước mắt một chút, trường đại học, ký túc xá đã từng là của nữ sinh, bạn cùng phòng ra ngoài đi du lịch, đây là mấy tin tức mấu chốt.
Chủ đề trò chơi vẫn chưa tìm thấy, điều kiện trốn thoát cũng không quá rõ ràng.
Điều Kỳ Vô Quá có thể làm, cũng chỉ là ra ngoài đi dạo.
Cậu nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn năm giờ chiều, dựa theo lịch trình hoạt động của sinh viên đại học, có lẽ sẽ đi canteen ăn cơm tối.
Ban nãy lúc ở phòng học tân thủ thoạt trông Kỳ Vô Quá có vẻ mất tập trung, nhưng những tin tức mấu chốt đều đã đem tạc vào trong lòng.
Trong game chạy trốn, quan trọng nhất là mỗi nhân vật đều có một chút giả thiết nhất định, thời điểm còn chưa tìm ra điều kiện trốn thoát thì tốt nhất đừng thoát ly khỏi giả thiết nhân vật, bằng không có thể sẽ sớm dụ boss của truyện xuất hiện.
Dùng thuật ngữ của game mà nói, lúc còn đang ở cấp thấp thì cứ ngoan ngoãn mà đi thu thập thông tin để thăng cấp, nếu thời kỳ này gặp phải boss nháy mắt sẽ bị hạ gục.
Nghĩ tới đây, Kỳ Vô Quá ra khỏi cửa đi về phía nhà ăn.
Sinh viên trong trường học đều đi gần hết, cho dù tới giờ cơm thì canteen vẫn trống vắng không được mấy bóng người.
Cửa sổ phòng ăn chỉ mở bừa vài ba cái, không có quá nhiều lựa chọn.
Kỳ Vô Quá chỉ chọn đại một cái cửa mua cơm.
Bên trong của sổ canteen là một ông chú cao to đen hôi, thoạt trông rất thành thật, người cũng không tệ, lúc múc thịt cho Kỳ Vô Quá cũng không hề rung muôi(1).
Chỉ là sự tình không được đúng cho lắm, Kỳ Vô Quá tiến lên trước một bước, ghé sát vào nhìn.
Cái tay cầm lấy muôi kia, trắng nõn nhỏ dài, được bảo dưỡng rất tốt, tô lên một màu sơn móng tay đỏ chót.
Kỳ Vô Quá ngẩng đầu, nhìn nếp nhăn như dùng cào đào ra trên trán ông chú hàm hậu, vừa nhìn là biết người quanh năm phải làm việc mệt nhọc. Bất kể là cánh tay thon dài trắng nõn hay đầu ngón tay sơn đỏ gắn lên đều trông sẽ không hợp.
"Cậu bạn, sao thế? Có phải ăn không đủ no không, tôi múc thêm cho cậu nhé?"
Thanh âm hồn hậu của ông chú canteen vang lên, Kỳ Vô Quá định thần trở lại.
Cậu nhìn cái tay kia lần nữa, lại không giống như trước, làn da ngăm đen thô ráp, trên tay còn có vết chai.
Kỳ Vô Quá cười cười nói: "Không cần, đã đủ rồi."
Cậu chọn xong đồ ăn, bưng khay rời đi. Đi được mấy bước, Kỳ Vô Quá lại quay đầu nhìn, ông chú canteen cúi đầu múc đồ ăn cho những sinh viên khác.
Ông chú thấy bên mặt có chút ngứa, đưa tay lên gãi một cái.
Kỳ Vô Quá lại lờ mờ nhìn thấy một sợi tóc đen như đang rơi xuống.
Ở trong trò chơi này, các cơ quan sinh lý vẫn hoạt động bình thường, ngoài bị lệ quỷ giết chết thì không ăn cơm cũng sẽ chết đói.
Kỳ Vô Quá cảm thấy đói bụng, liền tạm thời đem nghi hoặc về ông chú canteen ném ra sau đầu, tìm một chỗ ngồi xuống ăn cơm.
Đối diện với chỗ của cậu là một cái TV đang phát bản tin buổi tối.
Điện thoại không có Internet, Kỳ Vô Quá chỉ có thể vừa ăn cơm vừa ngán ngẩm xem tin tức.
"…Máy bay mang số hiệu TD2485 bay đi nước F sau khi cất cánh năm phút đã gặp trục trặc về máy móc, phát nổ trên không trung…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!