Chương 16: Thang máy kinh hồn

Triệu Xu lui về sau một bước, từ chối nhìn thấy hình ảnh gây kích thích thị giác: "Dựa theo thiết lập thì đây là trách nhiệm của các cậu.

"Kỳ Vô Quá cũng không thèm để ý, vẫn như ngày hôm qua cầm lấy đèn pin thò người ra phía trước nhìn xuống. Đoạn Lệ vẫn nắm chặt cổ tay của Kỳ Vô Quá, tư thế bảo vệ rất rõ ràng. Thang Tĩnh Nhã có chút kỳ quái liếc hai người mặc đồng phục bảo an một cái, cô vẫn luôn cảm thấy giữa hai tên này có gì đó là lạ."Trong này chồng một đống gì thế?

"Kỳ Vô Quá vô cùng nghi hoặc. Tình huống lúc này không giống hôm qua, dưới giếng thang máy không bỏ trống mà chất đầy đồ vật. Chỉ là cái đống nằm trong đó không phải là thi thể như họ dự đoán, mà là một chồng xác thùng carton."Thật, thật sự là đồ chất thành đống nhỉ…

"Âm thanh Triệu Xu nghe có chút run rẩy. Kỳ Vô Quá cẩn thận xem xét giếng thang máy qua một lần, sau đó mới thu hồi tầm mắt, xoay lại đối mặt với nghi hoặc của mọi người."Bên trong hình như là một đống thùng bưu kiện."

"Thùng bưu kiện?" Tưởng Phương có chút giật mình, "Cho tôi mượn đèn pin cầm tay một chút."

Tưởng Phương vừa nhận lấy đèn pin liền nhìn xuống, lúc anh ta quay đầu lại trông cũng rất nghi hoặc: "Đúng là thùng bưu kiện, phía trên còn dán đơn giao hàng nữa."

Thang Tĩnh Nhã nói: "Mà tôi nói này, chị Lưu bảo ba ngày rồi không thấy cái thùng giấy nào trong tòa số ba, sẽ không phải là trong này cả chứ?"

Lông mày Triệu Xu vẫn nhăn chặt như cũ, cô chịu không nổi cái mùi gay mũi này: "Nhất định là không đơn giản thế được, thùng bưu kiện sao lại thối như vậy, bên trong chắc chắn có gì đó.

"Mọi người thảo luận vài câu vẫn chưa có kết quả. Kỳ Vô Quá thực sự không muốn chờ ở nơi mùi thối chặn hết đường thở này nữa, lên tiếng đề nghị:"Cứ nhảy xuống xem thử là được.

"Ánh mắt của mọi người ngay lập tức chiếu thẳng lên mặt cậu. Không cần họ mở miệng, cậu cũng biết ý của mấy người đó là gì. Dù sao vấn đề kiểm tra thang máy cũng là trách nhiệm của bảo an, hơn nữa ý này vẫn là do cậu đề xuất, ứng cử viên xuống giếng thang máy không còn ai ngoài bản thân cậu. Ngược lại Kỳ Vô Quá lại không thấy có gì phải sợ, thậm chí trực giác còn mách bảo cậu dưới đó không hề có gì khác trừ mấy cái thùng giấy."Các người chờ bên ngoài là được, chúng tôi đi lấy dụng cụ.

"Đoạn Lệ mở miệng nói. Mười mấy phút sau, hai người quay trở lại chỗ thang máy tòa nhà số ba. Kỳ Vô Quá đem toàn bộ dây an toàn cố định trên hông, sau đó liền chuẩn bị tự mình xuống. Đoạn Lệ đè tay cậu lại, nói:"Để tôi."

Kỳ Vô Quá nhìn hắn: "Có mỗi anh là tân thủ, cứ để tôi đi."

Đoạn Lệ sáp lại gần, nhẹ giọng: "Tôi nói rồi, tôi rất quen thuộc với những chuyện như này."

Hắn nói xong cũng không đợi Kỳ Vô Quá đồng ý, liền cầm thiết bị an toàn trong tay nhảy xuống.

Kỳ Vô Quá thấy thế thì cũng không kiên trì nữa. Trực giác của cậu trước nay luôn rất chuẩn, khẳng định dưới đó không hề có ma quỷ gì cả, với lại lúc này để Đoạn Lệ trải nghiệm cái trò chơi kinh khủng này một chút, về sau mới có lợi cho hắn.

Thân thủ Đoạn Lệ rất lưu loát, khiến người ta cảm thấy hắn như chim én vậy. Hắn rất nhanh đã chạm đáy giếng thang máy, đứng ở giữa kẽ hở đẩy đống thùng giấy lộn xộn lên trên.

Những người chờ ở phía trên nín thở dõi theo, chỉ lo nằm khuất dưới đống thùng giấy là một bộ thi thể người.

Nhưng không có gì cả.

Đoạn Lệ đem tất cả số thùng đó lật qua một lần, trong thùng trống không, dưới thùng cũng trống không.

Phía trên nóc thang máy chẳng qua chỉ là một đống giấy vụn mà thôi.

Sau khi xác nhận thùng giấy không có gì quái lạ, mọi người lại bớt chút thời gian để hốt hết chúng ra ngoài.

Kỳ lạ là, lúc thùng giấy được lấy hết ra khỏi thang máy thì loại mùi thối mãnh liệt kia trong nháy mắt cũng biến mất theo.

Bọn họ tìm một khoảng đất trống, đem đống thùng giấy bỏ xuống nghiên cứu thật cẩn thận.

Tưởng Phương rất quen thuộc với những cái thùng này, lật qua lật lại mấy lần rồi nói: "Những thứ này đều là đơn do tôi chuyển phát, nhìn mã đơn này…"

Triệu Xu chỉ vào đống giấy vụn bị đảo lộn lên: "Mấy cái này đều là tôi vứt đấy."

Tưởng Phương châm chọc cô: "Cô hủy đồ cũng bạo lực quá nhỉ, thùng bị nghiền đến biến dạng hết cả rồi."

Triệu Xu lườm hắn một cái, nói:

"Anh thì biết cái gì, nếu không đem đống đó đi xử lý thì nhất định sẽ bị đem về để thu lợi. Vậy nên tôi nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể đem nó vứt vào đây thôi."

Thang Tĩnh Nhã gật đầu: "Xem ra mấy ngày nay có thùng giấy biến mất là đúng rồi, nhưng mà điều này thì chứng tỏ cái gì?

"Mọi người bàn bạc cả buổi trời vẫn không có kết quả, chỉ có thể tạm thời sửa sang rồi đặt đống thùng giấy vào kho công cụ, chờ có manh mối khác thì lại nghiên cứu thêm. Vào lúc rời đi, Tưởng Phương vừa bước được mấy bước bỗng quay đầu lại nói với Triệu Xu rằng:"Cô chờ một chút, chỗ tôi có mấy hộp bưu kiện, cô thuận đường mang về đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!