Cậu ta nghiện y rồi
Sở Diễn không hiểu sao lại bị trêu, tâm tình cực kỳ mờ mịt y chớp chớp đôi mắt nhìn thiếu niên đang ghé vào người mình.
Trên khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên hiện ra nụ cười nhàn nhạt, đáy mắt phảng phất cất giấu hoa linh lan, nhu hòa mà thuần túy.
Trên mặt còn tàn lưu xúc cảm bị ngòi bút quét qua, trên người còn thừa nhận độ ấm cùng thể trọng của thiếu niên, Sở Diễn có chút cứng họng, không biết nên nói gì, chỉ thử đẩy cậu ta ra, muốn khiến cậu ra tách khỏi mình.
Nhưng thiếu niên lại tựa hồ hoàn toàn không tính rời đi, lại còn rất bất mãn đối với sự cự tuyệt của Sở Diễn, cậu ta cực kỳ dễ dàng đè cánh tay Sở Diễn lên đ ỉnh đầu, khiến người này mất đi năng lực phản kháng.
Nhìn Sở Diễn không thể động đậy, con ngươi màu xanh đen của thiếu niên không nhúc nhích nhìn chăm chú vào đôi mắt Sở Diễn.
Ánh mắt cậu ta chuyên chú như vậy, dường như muốn nhìn thật sâu vào nội tâm của y.
Sở Diễn chưa từng gặp qua người nào kỳ quái như vậy, trong khoảng thời gian ngắn có chút không biết làm sao.
Y không hiểu.
Liên Bang rốt cuộc cho mấy đứa trẻ ăn những thứ gì!
Thiếu niên thoạt nhìn yếu đuối mong manh trước mắt vậy mà lại dễ như trở bàn tay là có thể chế phục y, như vậy thật sự hợp lý sao!
Cho dù y bị thương cũng không đến mức như vậy a!
Thời điểm y đang tâm thần không yên, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, một bóng dáng lặng yên không một tiếng động bao phủ lấy y.
Toàn thân Sở Diễn hiện tại chỉ có mình đầu là có thể cử động, chỉ có thể theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, sau đó chậm rì rì nhìn người trước mặt.
Sau đó y từ đang bình tĩnh lại biến thành một con mèo nhỏ chấn kinh.
Không hiểu thì phải hỏi, tên Quân Bất Thần giết người không chớp mắt này lại đây từ khi nào a!!!
Thiếu niên căn bản không đặt Quân Bất Thần vào mắt, không muốn rời xa mà nhìn Sở Diễn, còn giống như chú cừu mềm mại thật cẩn thận cọ cọ lên mặt y.
Mặt Quân Bất Thần âm trầm nhìn một màn này.
Đương nhiên không có khả năng chứa đựng tình cảm riêng tư gì bởi vì biểu cảm của hắn vẫn luôn tối tăm đến cực điểm, phảng phất như thượng đế chỉ cho hắn một biểu tình này.
Quân Bất Thần nhìn đứa em trai mắc bệnh tự kỷ của mình lần đầu tiên chủ động thân cận với người khác như thế, hơn nữa người này còn là một con tin xưa nay hắn không quen biết của Đế quốc, sự việc này khiến hắn cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.
Đứa em trai này của hắn cũng có một loại bệnh kỳ quái, đó chính là hoàn toàn không nhớ được mặt người, cho nên bác sĩ phán đoán dù mỗi ngày đều đối mặt với cùng một người cũng sẽ cảm thấy xa lạ.
Vậy là em trai QBT mắc bệnh mù mặt chỉ thấy được mình mặt SD thôi. Giải thích được vì sao cậu ta sờ mặt và hành động kì quái với SD rồi.
Có lẽ là vì nguyên nhân này, em trai hắn mới tên Quân Vong.
Cha nào đặt tên cho em nó mà kì vậy🤨
Đã từng có không ít bác sĩ muốn thông qua trị liệu tâm lý để Quân Vong có thể chậm rãi dung nhập vòng kết giao bình thường, Nhưng cậu ta thậm chí ngay cả mặt những bác sĩ đó cũng không nhớ, mặc kệ bọn họ dùng hết bao nhiêu cẩn thận cùng kiên nhẫn, Quân Vong vĩnh viễn cũng không há miệng nói với bọn họ một lời, cũng sẽ không rộng mở nội tâm bản thân.
Quân Bất Thần nghĩ em trai hắn đại để cả đời này sẽ cứ như vậy.
Có lẽ là bởi vì quan hệ máu mủ, Quân Bất Thần nghe người khác nói nhiều một lời cũng thiếu kiên nhẫn nhưng lại nguyện ý tiêu phí thời gian và tiền tài để chữa bệnh cho em trai.
Chỉ tiếc, mọi thứ đều không có hiệu quả.
Nhưng hiện tại vậy mà có một người có thể đánh vỡ hàng rào này.
Quân Bất Thần chưa từng nghĩ đến em trai sẽ có hành động như vậy ——
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!