Chương 4: (Vô Đề)

Edit: qinyi

Beta: EnochRu

Đôi Mắt Nói Mù Liền Mù

Đoạn Trạch Vân vĩnh viễn không thể quên được vẻ mặt của Sở Diễn khi đó có bao nhiêu tuyệt vọng. Ánh mắt kia như một lỗ trống khiến Đoạn Trạch Vân cảm thấy cực kỳ đau lòng, chỉ là sự thống khổ này đã bị suy nghĩ yêu mà không được với Lăng Phong cọ rửa, che giấu... Thế nên hắn thậm chí còn không kịp phân biệt đó là gì.

Từ khi bắt đầu sự tồn tại của Sở Diễn không hề là một việc đúng tình hợp lý.

Mãi đến khi mọi chuyện không thể vãn hồi được nữa, trong ngân hà có tiếng nổ lớn, cái người đã từng nhắm mắt theo đuôi hắn cho dù có dứt thế nào cũng không ra sẽ không trở lại nữa.

Càng đáng sợ hơn chính là bởi vì Sở Diễn trộm đi thân phận thuộc về Lăng Phong, khi Lăng Phong từng bước một lấy về những thứ thuộc về hắn Sở Diễn liền dần dần giống như chưa từng tồn tại.

Tính cách Sở Diễn cực kỳ bướng bỉnh nhưng từ góc độ nào đó mà nói cũng là trung thành, nếu như Đoạn Trạch Vân là người y lựa chọn vậy thì y sẽ tận lực quan tâm hắn, theo đuổi hắn.

Có người từng nói đùa với hắn rằng:

"Nếu chúng tôi muốn tìm cậu thì chỉ cần xem Sở Diễn đang nhìn chăm chú hướng nào là được."

Buồn cười nhất là trong mắt Sở Diễn Đoạn Trạch Vân vĩnh viễn bạc tình như vậy... Hoặc là nói, chỉ là đối tượng thâm tình trọng nghĩa của người nọ chưa bao giờ là y thôi.

Trong mắt hắn chỉ có Lăng Phong, không có Sở Diễn.

Cho đến một ngày Lăng Phong cho hắn nhìn một thứ.

Đó là bút mực mà Sở Diễn lưu lại lúc còn sống —— một cuốn nhật ký đã ố vàng xưa cũ.

Khác hoàn toàn so với biểu hiện ngày thường yêu mà không được, lì lợm la li3m của Sở Diễn, trong nhật ký y cực kỳ tỉnh táo:

[ cả đời này mình sẽ không bao giờ có được tình yêu của Đoạn Trạch Vân. Hắn thuộc về Lăng Phong, tồn tại của mình chính là để chứng minh lựa chọn của Công tước đại nhân là chính xác, bởi vì không cần nghĩ cũng biết nếu thích một tên rác rưởi giống như mình sẽ là một việc thật đáng buồn. ]

[ chỉ khi mình bị hung hăng ruồng bỏ, bị giẫm đạp ở nơi dơ bẩn nhất, mất đi đồ vật không thuộc về mình, đây mới là kết cục mọi người muốn nghe, cũng là số mệnh của mình ở thế giới này. ]

Từ khi nào, y hèn mọn lôi kéo ống tay áo Đoạn Trạch Vân khóc đến muốn hỏng mất:

"Trạch Vân, anh đừng rời bỏ em được không, cái gì em cũng nguyện ý làm cho anh, anh nhìn em được không, anh nhìn em đi..."

Trong mắt Đoạn Trạch Vân tràn đầy chán ghét:

"Cái gì cũng nguyện ý làm cho tôi? Vậy cậu có thể vì tôi mà chết không!"

Sở Diễn ngơ ngẩn nhìn hắn, giống như đang tiêu hóa lời hắn nói.

Nhưng trong nhật ký y lại tâm tình như vậy: [ không nghĩ tới phải không, em thật sự có thể vì anh mà chết. ]

[ Rất nhanh thôi, các anh chờ một chút, thật sự rất nhanh. ]

[ Dù sao... Em cũng sắp không kiên trì nổi nữa. ]

Sau đó, y thật sự không trở về nữa.

Y lấy mạng của mình đổi lấy người trong lòng Đoạn Trạch Vân.

Đây là loại tình cảm... Mãnh liệt điên cuồng làm Lăng Phong cũng phải ghen ghét vạn phần.

Nếu giờ phút này tâm tình hai người có điểm tương đồng thì chính là đều thống khổ hối hận —— đây không nên là kết cục của Sở Diễn, y nên vui vẻ mà sống!

Đoạn Trạch Vân từng cho rằng cả đời này hắn sẽ phải mang theo tiếc nuối mà sống, hàng đêm hắn đều nhìn tin nhắn [ ngủ ngon ] trước đây Sở Diễn gửi cho hắn, nỗ lực hồi tưởng âm thanh y tươi cười đi vào giấc ngủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!