Chương 35: (Vô Đề)

Trừng Phạt Đêm Mưa

Mai mình bận nên sẽ đăng chương cho mn bây giờ luôn. Chiều mai sẽ lại có chương mới nha mn(⁠ ⁠˘⁠ ⁠³⁠˘⁠)⁠♥

Cây thước đen kia là từ một hợp chất mềm dẻo tạo thành, sẽ không thật sự đánh đến hỏng người, nhưng sẽ lưu lại đau đớn khôn tả.

Sở Diễn nơm nớp lo sợ nhìn cây thước kia, thậm chí xem nhẹ cả người cầm nó, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm vật đã từng tra tấn y.

Thanh âm y run rẩy, lần đầu tiên trong đời này hướng Chương Tuyển xin tha:

"Không... Không cần như vậy."

Ngữ điệu của hắn không chút phập phồng, lại có thể cảm nhận được thật sâu bệnh trạng cùng cường thế trong đó:

"Tôi cũng không muốn đánh em, nhưng vì Tiểu Diễn không nghe lời, khuyết thiếu giáo huấn, tôi cũng không có cách nào."

"Không giúp em nhớ kĩ, lần sau nếu lại làm ra những việc nguy hiểm như vậy, tôi sẽ rất đau lòng."

Đau lòng.

Sở Diễn vô lực phân tích ý nghĩ về sự đau lòng của Chương Tuyển dành cho mình, tinh lực của y đều dùng để tiêu hóa sự sợ hãi của bản thân.

Nhưng Chương Tuyển lại không cho y nhiều thời gian, tr@n trụi ra lệnh:

"Tiểu Diễn, ngoan ngoãn vươn tay ra, tôi sẽ tận lực nhẹ nhàng một chút."

Ngoài trời cực kỳ âm trầm, hôm nay có lẽ sẽ là một ngày dông tố.

Những cơn gió lạnh từ cửa sổ thốc vào giống như rắn độc thi nhau cắn xé những chỗ không có vải che của Sở Diễn, khiến y đông cứng, cả người run bần bật.

Chương Tuyển với nụ cười trên mặt nãy giờ cũng không thể khiến y thả lỏng, ở ngõ nhỏ u ám kia, loại tàn nhẫn khi Chương Tuyển đánh Thiệu Lai gần chết mới thôi đã khắc thật sâu vào trong lòng Sở Diễn, cho tới bây giờ vẫn còn sợ hãi.

Nhưng thâm tâm y vẫn không khống chế được mà liên tưởng, cái người máu bắn ba thước kia có thể hay không một ngày nào đó sẽ lại là chính bản thân y.

Thấy Sở Diễn chậm chạp không vươn tay, Chương Tuyển không có cảm tình lặp lại một lần nữa: Vươn ra.

Sở Diễn mím môi, không dám do dự nữa, run rẩy duỗi tay ra.

Bang!

Cây thước mềm dẻo cứ như vậy đánh lên làn da yếu ớt của Sở Diễn, phát ra động tĩnh vang vọng toàn bộ căn phòng u ám, làm nhân tâm run rẩy.

Sở Diễn đau đến nhắm chặt hai mắt, hàm răng cũng nhẹ nhàng phát run.

Khi cái đánh thứ năm rơi xuống, Sở Diễn rốt cuộc nhịn không được tràn ra một tiếng khóc nức nở.

Nghe thanh âm như thế vang lên Chương Tuyển sửng sốt một chút, không tiếp tục đánh mà lại dùng đôi mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào cần cổ mảnh khảnh đang buông xuống của Sở Diễn.

Thật yếu ớt.

Lúc ấy thanh đao kia cách nơi này gần như vậy.

Nhìn thấy một màn kia, trái tim hắn phảng phất như bị người ta gắt gao bóp chặt, vô pháp hô hấp.

Lão ta làm sao dám...

Đuôi mắt Sở Diễn đỏ lên đáng thương vô cùng, từ nhỏ y đã sợ đau, nhưng cố tình lại là một người thần kinh thô, không nhớ đau, lần sau còn ngây ngốc tiếp tục phạm sai lầm.

Thật muốn đem những cơn đau đó đều khắc lên mỗi tấc da trên thân thể y, làm y nhớ cho thật rõ làm sai phải trả giá đại giới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!