Chương 22: (Vô Đề)

Edit: qinyi

Beta: 

Đừng Để Tôi Phát Hiện Em Còn Yêu Hắn

Có lẽ là cảm giác được Chương Tuyển không tín nhiệm, Sở Diễn quyết định cho hắn thấy thái độ của mình một chút, y lập tức dứt khoát cầm lấy một tấm ảnh của Đoạn Trạch Vân sau đó ánh mắt quyết tuyệt chuẩn bị đem nó xé thành hai nửa.

Y dùng hết toàn lực để xé, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch ——

Ảnh chụp dai như chóa, một chút cũng không rách.

Động tác Sở Diễn hơi cứng lại, chột dạ vạn phần.

Ảnh chụp được y tỉ mỉ bao lại bằng cao su, không thấm nước phòng bị rách, cảm động đất trời, thập phần hữu hiệu.

Đây là phương diện để y thể hiện bản chất li3m cẩu của mình, cũng là thứ hôm nay hố y thương tích đầy mình.

Sở Diễn chỉ có thể nâng mắt lên thâm tình nhìn Chương Tuyển đối diện, làm bộ không có việc gì phát sinh, hết thảy đều tốt.

Nhìn ảnh chụp Đoạn Trạch Vân bị xé thành hai, Sở Diễn hít hà một hơi.

Những tấm ảnh chụp còn lại tựa như vứt rác, từng tấm một bị Chương Tuyển vừa cười tủm tỉm vừa ném vào thùng rác.

Sở Diễn một bên ra vẻ bình tĩnh nhìn, một bên cẳng chân khẩn trương đến phát run.

Chuyện tới giờ y cảm thấy mình đã hiểu rõ rồi, nhất định là Chương Tuyển cùng Đoạn Trạch Vân chính kiến không hợp, tuy rằng còn nể mặt mũi nhau, nhưng trên thực tế nhất định là đặt đối phương ở vị trí tình địch.

Cho nên Chương Tuyển mới không quen nhìn y cùng Đoạn Trạch Vân ở bên nhau đi.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, Sở Diễn lập tức lộ ra ánh mắt hiểu rõ, thành khẩn nói với Chương Tuyển:

"Về sau tôi sẽ bảo trì khoảng cách với Đoạn Trạch Vân."

Sở Diễn thấy thái độ Chương Tuyển có hơi hòa hoãn vì thế càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình, nghiêm túc nói:

"Thật không dám giấu giếm, trước kia tôi yêu thảm hắn, yêu đến không thể tự kềm chế!"

Đem sự trầm mặc của Chương Tuyển coi như đang suy nghĩ, Sở Diễn không ngừng cố gắng:

"Tình yêu như vậy làm tôi sa đọa, làm tôi tham lam, bắt đầu suy nghĩ mọi biện pháp để tiếp cận hắn hấp dẫn sự chú ý của hắn."

Ánh mắt Chương Tuyển nặng trĩu nhìn y, ngoài mặt không lộ ra mảy may, thực chất đã bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.

Sở Diễn không hề cảm nhận được nguy hiểm, tiếp tục tự thuật:

"Dần dần, tôi rốt cuộc phát hiện hôn ước của chúng tôi chỉ là một hồi liên hôn chính trị, Đoạn Trạch Vân không có một chút tình cảm nào với tôi, tình yêu của tôi với hắn mà nói chẳng qua là một gánh nặng."

Ngữ khí Sở Diễn vô cùng đau đớn mà nói ra y yêu Đoạn Trạch Vân sâu sắc thế nào, lại từng bước một bị hắn lạnh nhạt ra sao, cuối cùng là nản lòng thoái chí.

Cuối cùng, y dùng một câu như vậy kết thúc chuyện xưa:

"Vậy nên, hiện tại tôi đã không còn yêu hắn, tôi mệt mỏi, tôi vĩnh viễn không nghĩ lại trải qua loại cảm giác yêu mà không được này nữa."

Khi y rốt cuộc cảm thấy chính mình có thể từ trong mắt Chương Tuyển nhìn thấy tình cảm thân thiết cách mạng hữu nghị của bọn họ, y tự tin ngẩng đầu lên.

Sau đó y liền thấy một biểu tình đáng sợ, quanh thân tựa hồ còn có hàn khí dày đặc từ Chương Tuyển đang từ trên cao chăm chú nhìn y.

Hắn vừa cười vừa dữ tợn cường điệu lại chữ kia một lần nữa: yêu mà không được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!