Chương 106: (Vô Đề)

Sở Diễn bị bệnh?!

Trong một thế giới không được Cục Quản Lý Thời Không kiểm soát, khắp nơi đều là những ngọn núi đen như mực mang đến cảm giác hoang tàn chết chóc.

Ở một nơi bị mây mù bao phủ có một tòa lâu đài giống như một tòa tháp cổ cao chót vót trên mây, những con dơi đen đúa bay quanh tòa tháp cổ với đôi mắt tỏa ra tia sáng đỏ kinh dị.

Quỹ đạo bay của chúng tạo thành một sợi dây thừng như những con rắn độc đen nhánh quấn chặt lấy tòa tháp cổ u ám này.

Cơn gió âm u thổi qua hệt như tiếng tù và* của một ông lão bị giam giữ nhiều năm với nhiều thăng trầm cuộc đời, thê lương thảm thiết.Khác với vẻ tối tăm hoang tàn bên ngoài, bên trong tòa tháp cổ xa hoa lộng lẫy như cung điện của một vị Hoàng tử nào đó thời xưa. Trên đất trải thảm đỏ mềm mại, trên trần treo những chiếc đèn chùm châu Âu trang nhã, thậm chí trong không khí còn thoang thoảng hương rượu xa xỉ.

Sở Diễn lúng túng ngồi trên ghế da nhìn chiếc còng bạc trên cổ tay phải, yết hầu lên xuống, da đầu không khỏi tê dại vì căng thẳng.

Có lẽ để tránh còng bạc làm xước cổ tay nên mặt trong còn được lót một lớp lụa mềm mại nhưng điều này không có nghĩa là hiện giờ y không gặp nguy hiểm.

Ai có thể ngờ rằng bông hoa mà y dày công chăm bón, coi như con trai, chăm sóc bằng cả tấm lòng lại trở thành thế này?

Trên đường đi, Tống Chước dùng khuôn mặt trẻ con dẫn Sở Diễn đột phá tầng tầng lớp lớp phòng hộ của Cục Quản Lý Thời Không, cũng không biết hệ thống phòng hộ ở đây có phải là thứ ăn cơm mà không làm việc hay không, bọn chúng hoàn toàn không phát hiện ra Tống Chước.

Sở Diễn cảm thấy Hình Uyên nói rất đúng, loại virus đáng sợ này đã ký sinh trong cơ thể Tống Chước và quấy nhiễu tâm trí bé.

Tống Chước chân chính vẫn rất đáng yêu, thứ đang bắt cóc y bây giờ là virus đáng sợ cho nên sau khi khôi phục lại khả năng nói chuyện câu đầu tiên Sở Diễn nói là:

"Virus, ngươi đã làm gì Tống Chước rồi?"

Câu hỏi này rất thú vị.

Bởi vì con virus này và Tống Chước mà Sở Diễn quen là cùng một người.

Trong lòng Tống Chước không khỏi dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Nó bị một người vừa yêu vừa ghét.

Lúc này, Tống Chước đã biến thành hình dạng con người.

Làn da trắng bệch ốm yếu, khóe mắt hơi cong lên, quyến rũ như một ác ma chuyên mê hoặc nhân tâm.

Ngón tay với những khớp xương rõ ràng ẩn chứa sát ý lúc này đang vuốt v e gò má Sở Diễn, trong mắt ánh lên sự si mê như đang ngắm nhìn một tác phẩm nghệ thuật trân quý.

Sở Diễn cảm thấy tóc gáy mình dựng đứng cả lên, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Virus nở nụ cười nhàn nhạt, chất giọng mờ mịt như khói, âm cuối lại mang theo chút mê hoặc:

"Anh Tiểu Diễn, anh quan tâm đ ến em, em rất vui."

Sau đó giọng điệu của nó đột nhiên nghiêm túc hơn như nước chảy róc rách bỗng gặp phải vật cản, nguy hiểm nói:

"Nhưng lần sau không được nhận nhầm nữa."

Dường như cảm thấy mình đã dọa Sở Diễn sợ, sắc mặt nó dịu xuống, nhẹ nhàng nói:

"Bởi vì người mà anh Tiểu Diễn quen biết từ đầu đến cuối đều là em, không có cái cái gọi là Tống Chước và virus, em là Tống Chước và Tống Chước là em."

Ánh mắt nó trông như một chú cún bé nhỏ, trông rất đáng thương:

"Cho nên nếu anh Tiểu Diễn nói vậy em sẽ rất đau lòng."

Bản thân có bị những lời này làm xao động hay không thì Sở Diễn không biết, dù sao hiện tại y chắc chắn không dám động. Không chỉ vậy, y còn cảm thấy tim mình như sắp ngừng đập.

Sở Diễn bình tĩnh lại, giả vờ không sợ hãi, hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!