Lúc chạng vạng, mặt trời dần dần khuất sau sườn núi, để lại trên chân trời một mảng ráng màu cam pha hồng. Làn gió nhẹ thổi qua, cuốn đi chút hơi nóng còn sót lại trong ngày, đồng thời len lỏi qua những mái nhà, mang theo mùi thơm đậm đà của khói bếp và thức ăn tỏa ra khắp nơi.
Dưới tán cây cổ thụ nơi đầu thôn, vài rễ cây mọc lộn xộn, bên cạnh là mấy khối đá lớn đã được san phẳng, tựa như những chiếc ghế tự nhiên. Đây là nơi người trong thôn thường tụ tập hóng mát và trò chuyện sau bữa tối. Hôm nay, dưới tán cây ấy vẫn rôm rả tiếng người, náo nhiệt như thường lệ.
Những đứa trẻ chạy vòng quanh gốc cây lớn, vừa chạy vừa reo hò, các lão nhân phe phẩy quạt hương bồ, còn các lão thái thái mang đê để đóng đế giày, đều là người quen trong thôn. Khi tán gẫu, họ tự nhiên không tránh khỏi nhắc đến vài câu chuyện trong nhà.
Hôm trước, đề tài nóng nhất chính là chuyện Lâm Việt – tiểu ca nhi nhà họ Lâm – bị từ hôn. Nhưng hôm nay, câu chuyện ấy đã nhanh chóng bị thay thế bằng một sự việc mới mẻ khác, mà trung tâm vẫn chẳng rời khỏi nhà họ Lâm.
Lão thái thái ngồi dựa vào rễ cây, tay may vá, nhưng lại dùng cây kim trong tay gãi gãi mái tóc bạc, khuỷu tay nghiêng sang một bên, khẽ chạm nhẹ vào một lão thái thái khác cũng đang ngồi tỉ mẩn với đồ khâu vá:
"Này, bà có thấy cái chuyện rùm beng của Lâm gia vào sáng hôm qua không? Chậc, thật là náo nhiệt!"
"Động tĩnh lớn như vậy sao mà không nghe thấy, nếu không phải không nghe nói nhà ai có hỉ sự, ta còn tưởng là thành thân đâu."
"Xuân Lan, nhà ngươi ở ngay bên cạnh, có nghe được là ai đến cầu thân không?"
Chung Xuân Lan nở nụ cười đầy ý vị, khuôn mặt thoáng chút tự mãn:
"Chuyện này thì thẩm hỏi đúng người rồi. Hôm qua động tĩnh lớn như thế, ta ở trong sân còn nghe rõ từng tiếng. Nghe đâu là một người tên Thẩm Hoài Chi, ở Lâm Thủy thôn cách đây không xa, tới tận cửa cầu thân đó!"
"Mới nghe tên đã biết là người đọc sách rồi. Lần trước, người kia hình như cũng là người đọc sách, đúng không?"
"Thẩm, trí nhớ của ngài thật tốt!"
"Người đọc sách này cũng không biết ý, Việt ca nhi vừa mới bị từ hôn không bao lâu, vậy mà đã vội tới cầu thân, chẳng lẽ không sợ thiên hạ nói ra nói vào à?"
Nhà Chung Xuân Lan là hàng xóm với nhà họ Lâm, bà cũng thường xuyên qua lại với Chu Vấn Lan, nên lúc này tự nhiên đứng về phía nhà họ Lâm mà nói: "Thẩm nói vậy là không đúng rồi, chuyện của Việt ca nhi đâu thể trách nhà họ Lâm được, đều tại nhà họ Thượng không biết cách làm người.
Lúc trước đến cửa nói thì dễ nghe, đến phút cuối cùng lại giở trò. Cũng may không ảnh hưởng đến thanh danh của Việt ca nhi, bây giờ không phải lại có người đến cầu thân rồi sao.Nói không ảnh hưởng cũng không đúng.
Tối hôm qua, ta ra ngoài hóng mát còn gặp Trương Tú Chi kia, mụ nói năng khó nghe lắm! Bảo rằng nhà họ Lâm trước giờ mắt cao hơn đầu, giờ bị từ hôn là đáng đời, lại còn buông mấy lời chua ngoa khó nghe nữa.Hừ, mụ xưa nay vẫn thế mà.
Lần trước ở bờ sông, gặp Việt ca nhi cũng nói mấy lời bóng gió chẳng ra sao cả.Thế mà giờ lại bị vả mặt! Chân trước bảo Việt ca nhi gả không nổi, chân sau liền có người tới cầu thân ngay tắp lự.
Xem như trời cũng có mắt đi!
"Chung Xuân Lan bật cười thành tiếng,"Cũng không phải đâu. Ta vừa gặp Trương Tú Chi kia, mụ còn chẳng thèm nói với ta câu nào.
Ta vừa mới nhắc tới nhà họ Lâm, mụ đã lườm ta một cái rõ sắc!Ha ha ha......Thôi bỏ đi, nói chuyện đó làm gì. Nhưng mà này, vừa nãy chẳng phải đang nói về cái người tới cầu thân kia sao? Lâm Thủy thôn cách thôn chúng ta cũng gần đấy.
Mà nhớ năm kia cũng có một người từ Lâm Thủy thôn gả qua chúng ta mà.
"Chung Xuân Lan vốn nổi tiếng là tin tức linh thông, lập tức góp lời:"Ta cũng nghe nói một chút. Người này hơn 20 rồi mà vẫn chưa thành thân. Nghe đâu là mải mê đọc sách, chẳng hiểu sao giờ lại có người làm mai cho.
Còn lại thì ta chưa rõ lắm.Chứ chẳng phải là kiểu, không cưới nổi tức phụ hay phu lang, nên giờ chạy vạy đây đó sao?
"Chung Xuân Lan xua tay phủ nhận, giọng chắc nịch:"Không có đâu! Người này ta cũng từng gặp qua, nhìn dáng vẻ cũng sáng sủa, lại siêng năng nữa. Nghe nói học hành không tệ, thậm chí lão Cao Tú Tài trong thôn còn khen y, bảo nếu có thầy dạy giỏi, chắc đã thi đậu Tú Tài rồi.
Chỉ tiếc nhà cửa khó khăn, ruộng đất không có nhiều, nương lại ốm yếu quanh năm.Khó trách giờ này vẫn chưa thành thân. Nhà ít ruộng thì người ta cũng e dè, chẳng dám gả vào.Theo lý mà nói, nhà y cũng đâu phải mới chuyển đến, sống ở đây bao năm rồi, làm gì đến mức không ai chịu gả. Chẳng lẽ là vì bán ruộng đi?Cái đó ai mà biết được!
Nhưng nghe nói nhà họ Thẩm này không thể so với nhà họ Thượng trước kia về điều kiện. Cũng chẳng biết nhà họ Lâm có đồng ý không nữa.Thôi thì điều kiện có kém một chút, nhưng người ta thật lòng thật dạ mà. Nếu tiểu tử Thẩm gia kia chịu cố gắng, vài năm nữa thi đậu Tú Tài, chẳng phải ngày tháng sẽ khấm khá hơn sao?"
.....
Lâm Viễn vác cuốc trở về đúng lúc nhóm người kia đang trò chuyện sôi nổi. Ban đầu, ông không để ý, nghĩ rằng nhà nào mà chẳng bị người ta bàn tán. Nhưng khi vô tình nghe nhắc đến Thẩm Hoài Chi, ông liền dừng lại ở chỗ ngoặt, lặng lẽ lắng nghe.
Chỉ đến khi nghe hết một đoạn, ông mới tiếp tục bước về phía trước.
Dưới tán cây lớn, nhóm lão thái thái đang trò chuyện rôm rả, chưa kịp bàn xong câu chuyện thì thấy Lâm Viễn đi tới, liền vội ngừng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!