Chương 7: (Vô Đề)

Lâm Việt nghe tên Thẩm Hoài Chi này, cảm thấy giống như trước đây mình từng gặp qua, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy không giống lắm, gặp nhiều như vậy rồi, nếu y thực sự muốn cầu thân, thì đã làm từ lâu, sao lại chờ đến bây giờ?

Nếu không có chút ngoài ý muốn, có lẽ mình cũng đã sớm gả đi, nên chắc chắn không phải y.

Nhưng mà, tại sao lại là một thư sinh? Gần đây mình chọc phải kiểu thư sinh nào sao? Chỉ cần nhớ đến tên họ Thượng kia, trong lòng đã thấy nảy sinh định kiến với cả nhóm người này.

Người ta thường nói:

Người trượng nghĩa đa phần là dân thô kệch, kẻ bạc tình lại thường là người đọc sách.

Quả nhiên, câu này không sai!

Lâm Việt nhìn thấy nương mình cũng có chút bóng ma tâm lý, vừa nghe đến đối tượng là một thư sinh, nụ cười trên mặt bà liền phai nhạt đi rõ rệt.

Lý bà mối vốn nổi danh với tài quan sát sắc mặt và đoán ý, nhìn thấy cả nhà Lâm Việt tỏ vẻ không mấy hài lòng, lòng bà ta liền căng như dây đàn.

Tuy rằng khi Thẩm thư sinh tới cửa đã nói rõ:

Nếu việc hôn nhân này không thành thì cũng không sao, nhưng tấm lòng thành ý phải thể hiện rõ. Dù kết quả ra sao, ít nhất cả thôn đều biết hôm nay có người đến Lâm gia để cầu thân.

Lý bà mối đã làm nghề này nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên nhận được nhiều tiền và quà tặng như vậy. Thẩm thư sinh không chỉ ăn nói khéo léo mà còn rất thành khẩn, Lâm gia ca nhi lại xinh đẹp xuất sắc, khiến bà ta rất mong việc hôn nhân này có thể thành công.

Trong lòng căng thẳng, nhưng giọng nói của bà ta lại càng mềm mỏng hơn:

"Nhà ta cũng ở thôn Lâm Thủy, từng qua lại với Thẩm gia. Thẩm gia là một gia đình có gia phong thanh chính. Cha nương của Thẩm Hoài Chi đều là người dễ ở chung, đặc biệt là nương y, rất dịu dàng, ngày sau ở chung sẽ không lo va chạm."

"Còn về Thẩm Hoài Chi, mấy năm trước đã thi đậu Đồng Sinh, nghe nói thường ngày chăm chỉ học hành. Năm nay thi có khi còn đỗ được Tú Tài. Ngoài ra, tính cách y cũng kiên định, việc đồng áng không thiếu phần y.

Không giống những thư sinh hủ lậu khác, chỉ biết đọc sách mà chẳng ra thành tựu, việc đồng áng lại lơ là, chỉ giỏi nói khoác và làm việc vặt.

Người như vậy quả thật khiến người ta xem thường."

Lâm Việt ngồi một bên nghe, không nhịn được mà tấm tắc khen thầm. Đúng là không phải ai cũng làm được bà mối! Chỉ một lát đã tâng bốc đối phương như hoa nở rực rỡ, lại còn khéo léo thêm chút đối lập để làm nổi bật ưu điểm. Thật là tài tình!

Ánh mắt Lý bà mối vẫn lén quan sát Lâm Việt.

Thấy cậu có vẻ hứng thú, ánh mắt sáng lên, bà ta đoán rằng người trẻ tuổi thường khó bỏ qua ngoại hình, huống chi tiểu ca nhi Lâm gia này lại xinh đẹp đến mức không giống người nhà nông. Nếu không phải thấy bàn tay cậu có chút chai sần, bà ta còn tưởng đây là công tử nhà giàu được nuông chiều từ nhỏ.

Trong đầu Lý bà mối nhớ lại dung mạo của Thẩm Hoài Chi, tiếp tục giới thiệu:

"Tiểu tử Thẩm gia này lớn lên cũng tuấn tú, mặt mày tinh anh, đôi mắt sáng, ngũ quan đoan chính, góc cạnh rõ ràng. Nếu đứng cạnh Việt ca nhi thì rất xứng đôi. Có điều làn da không được trắng như Việt ca nhi, làm đồng áng nhiều nên hơi rám nắng."

Lâm Việt bất giác cười khẽ, không biết vì trước giờ chưa từng nghe bà mối nói chuyện, hay vì thấy thú vị mà cười. Nhưng không ngờ, ngoài ưu điểm, bà mối còn dám nhắc đến cả khuyết điểm.

Mô tả này đúng là rất giống người kia.

Chẳng lẽ thực sự là y?

Chu Vấn Lan từ đầu vẫn lặng lẽ ngồi nghe, chờ Lý bà mối dừng lại mới nhẹ giọng hỏi vài câu. Sắc mặt bà đã dịu đi nhiều, thậm chí ngay cả Lâm Viễn, người vẫn luôn dè dặt, cũng hỏi thêm hai câu, xem ra hôm qua ông đã bị kíc. h thí. ch không ít.

Muốn hiểu rõ mọi chuyện thì phải giải thích cho thỏa đáng, như thế mới có hy vọng mà!

Lý bà mối thấy sắc mặt Chu Vấn Lan đã dịu đi, trong lòng thở phào một nửa, vội vàng nói tiếp:

"Nếu nhà ngài có ý, ngày mai là có thể tới Nạp Thái cầu hôn, hoặc muốn gặp trực tiếp tiểu tử Thẩm gia trước rồi quyết định cũng được. Ngài cứ việc đề xuất yêu cầu, sính lễ Thẩm gia đã chuẩn bị đầy đủ, bất kể chọn ngày nào làm lễ Nạp Chinh cũng đều có thể sắp xếp chu đáo."

Chu Vấn Lan từ sáng sớm đã bị làm cho kinh hãi nhiều lần, nghe bà mối nói ân cần đến vậy, trong lòng không khỏi sinh nghi. Việc cầu thân mà sốt sắng như thế, chẳng lẽ có điều bất thường?

Nghĩ vậy, bà nhíu mày, bỏ qua sự uyển chuyển, hỏi thẳng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!