Chương 6: (Vô Đề)

Sáng nay tất bật lăn lộn mấy canh giờ, bữa cơm cũng phải trì hoãn. Lâm Việt vừa nãy bận rộn tranh cãi nên không thấy đói, nhưng giờ khi tâm trạng đã thả lỏng, bụng bắt đầu cồn cào, réo lên từng hồi.

Lâm Việt bảo Lâm Dương chuẩn bị nấu cơm, còn mình thì mang chậu đồ ăn ra sân rửa rau. Sau khi rửa xong, cậu đi ra vườn hái ít hành lá và rau thơm, rồi quay lại nhà bếp bắt đầu xào nấu.

Nghĩ đến chuyện cha nương hôm nay ăn uống sẽ không quá ngon, mà thời gian cũng không còn nhiều, Lâm Việt không định làm món gì cầu kỳ. Cậu nhanh chóng chuẩn bị vài món đơn giản nhanh tay, thêm một đĩa dưa chua làm món ăn kèm, ít nhiều cũng giúp bữa cơm thêm phần ngon miệng.

Sau khi chuẩn bị xong đồ ăn, Lâm Việt quay đầu dặn Lâm Dương:

"Đi gọi cha nương tới ăn cơm. Tiện thể xem còn đồ ăn vặt nào dư không, nếu còn thì mang luôn vào đây. Nhưng mà cái nào để lâu quá thì bỏ đi, không ăn được nữa."

"Được rồi, ca nhớ cẩn thận, bưng đồ ăn kẻo bỏng tay đấy." Lâm Dương vừa nói vừa nhanh tay mang bát canh trên bệ bếp đặt lên bàn, sau đó chạy ra ngoài gọi mọi người.

Bữa cơn hôm nay của Lâm gia yên tĩnh hơn hẳn ngày thường. Lâm Việt vừa ăn vừa kín đáo quan sát cha nương mình, trong lòng cứ thấy bồn chồn. Nhìn hai người, cậu có cảm giác như trên đầu họ đang có hai đám mây đen lơ lửng, chỉ chực trút xuống một trận mưa to.

Lâm Việt thầm lo lắng, cha nương cứ như vậy liệu ăn cơm xong có bị đau dạ dày không đây?

Theo lẽ thường, gặp chuyện hôn nhân không thành, cha nương đáng lẽ phải là người an ủi cậu. Đương nhiên, bản thân Lâm Việt chẳng thấy mình cần được an ủi, nhưng dù sao trong nhà cũng nên có ai đó nhận được sự an ủi chứ. Nhìn dáng vẻ này, rõ ràng cha nương mới là người cần được vỗ về nhất.

Suy nghĩ một lát, Lâm Việt nhận ra cách tốt nhất để an ủi họ lúc này là lập tức có người khác đến cầu thân. Tiếc rằng điều đó không thực tế. Vậy thì chỉ còn cách dùng tuyệt chiêu: Chuyển chủ đề.

"Cha, nương, chiều nay mình làm gì ạ? Có cần ra ruộng không?"

Chu Vấn Lan dừng lại, nhớ tới kế hoạch ban đầu của hôm nay: Buổi sáng bàn chuyện đính hôn, buổi chiều nghỉ ngơi và sắp xếp lại của hồi môn. Nhưng giờ mọi chuyện đã đổ bể, bà còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần để bước ra ngoài đối mặt với người khác.

Trong thôn, đa phần mọi người đều sống tình cảm, ai gặp khó khăn cũng được giúp đỡ. Nhưng chuyện riêng tư, nhất là liên quan đến hôn nhân, thì lại dễ trở thành đề tài bàn tán ở những nơi đông người. Chu Vấn Lan nhớ rõ năm ngoái, chuyện ca nhi Trương gia gả cho người góa vợ đã bị xì xào suốt cả năm trời.

Nay đến lượt nhà mình, bà chẳng muốn gặp ai cả.

"Không ra ruộng đâu, chiều nay ở nhà thôi. Cành đậu vừa thu về vẫn chưa xử lý xong, sẵn tiện chẻ làm đôi, rồi dọn phân trong chuồng heo để chuẩn bị vài ngày nữa cấy lúa."

Nhắc tới chuyện làm việc, tinh thần của Chu Vấn Lan dường như phấn chấn hẳn. Bà tiếp lời:

"Cơm xong, con với Lâm Dương đi chẻ cành đậu. Ta với cha con sẽ dọn phân, đỡ để mùi làm hai đứa khó chịu."

Lâm Việt nhăn mũi:

"Vâng, có cần chẻ hết trong một buổi chiều không? Con còn định giặt chỗ quần áo thay hôm qua."

"Cố làm được bao nhiêu thì làm, hôm nay đừng ra ngoài, mai giặt cũng được." Chu Vấn Lan đặt bát xuống bàn, dặn thêm,

"Con dao cha con mới mài xong, hai đứa nhớ cẩn thận, đừng để bị đứt tay."

Lâm Dương đang cúi đầu ăn ngấu nghiến, nghe vậy liền ngẩng lên:

"Yên tâm đi, nương! Con sẽ để ý ca mà."

Lâm Việt hừ một tiếng, châm chọc:

"Còn đệ nữa? Lần trước bảo chậm tay lại thì không nghe, để cắt cả một đường dài thế kia."

Lâm Dương cãi lại:

"Đệ chỉ cắt trúng có một lần, mà huynh cứ nhớ mãi. Với lại, đệ bị đứt tay mới cần huynh thương chứ sao!"

"Chắc phải đợi mấy năm nữa, khi đệ bớt hấp tấp, thì ta mới quên được."

"Đệ không tin! Ca toàn gạt người." Lâm Dương vừa nói vừa nhanh chóng ăn hết cơm trong bát, rồi vén tay áo lên lau miệng một cách tùy tiện.

"Cha, nương, con ra trước mang cành đậu vào. Hai người cứ từ từ ăn nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!