Lâm Việt vừa nhìn thấy thần sắc của cả nhà này đã lập tức biết cảm giác của mình tám phần là đúng. Trong lòng liền dâng lên nỗi khó chịu không nói thành lời, chỉ thở dài cảm thán mình thật sự quá xui xẻo, đồng thời cũng thấy người nhà này thật sự đáng giận. Ánh mắt khinh thường của cậu, dù muốn kiềm chế, cũng không sao giấu được mà lộ ra ngoài.
Mặc dù là từ hôn, nhưng náo loạn một hồi như thế này, danh tiếng của bản thân đã không dễ nghe, người Thượng gia chỉ e còn bị đồn đại tệ hại hơn. Nếu thật sự là một cô nương hay ca nhi trong sạch, chắc chắn sẽ tránh xa gã còn không kịp, chứ làm sao còn chịu gả cho gã.
Hồng Tú Phương nhìn ánh mắt của Lâm Việt như muốn bốc lửa, liền lớn tiếng ầm ĩ: "Ngươi, cái thằng nhãi con trời đánh, nói cái gì mà không biết xấu hổ! Làm gì có ca nhi nào chưa lập gia đình mà dám lớn tiếng gây náo loạn như vậy? Khó trách không gả được!"
Lâm Việt chống hai tay lên hông, ngẩng cằm đáp trả: "Đúng, đúng, đúng, nhà bà đó, bộ dạng chẳng ra sao, dáng điệu thì cong cong vẹo vẹo như cây trúc gãy, vậy mà cũng gả ra được! Không phải vội vã gả đi rồi mới dám đến đây từ hôn hay sao?"
Hồng Tú Phương bị mắng đến đỏ bừng cả mặt, thở phì phò. Lâm Việt nhìn mụ, lại thấy bản thân mắng chưa đủ nặng, trong lòng thầm tiếc vì không làm mụ tức đến phát khóc.
Quay đầu, cậu nhìn chằm chằm Thượng Văn Thành, từ trên xuống dưới đánh giá, rồi lạnh lùng nói: "Muốn từ hôn thì cứ tiến lên, co ro đứng núp đằng sau làm gì? Đồ vô dụng, chẳng có lấy chút gan dạ!"
Nói xong, cậu lập tức làm ngơ, tiếp tục quát: "Còn ông nữa, trên bất chính, dưới tất loạn, tuổi đã lớn đầu rồi mà lấm la lấm lét, làm người mà chẳng có chút nào đáng để người khác tôn trọng!"
Lâm Việt nói nhanh, giọng lại lớn, nhấn nhá từng chữ rõ ràng. Chỉ một lát, cả nhà đối phương đều bị cậu mắng đến không kịp phản ứng.
Chu Vấn Lan ban đầu còn tức giận chất vấn, giờ chỉ biết chạy theo sau Lâm Việt, sợ cậu không kìm được mà lao lên đánh nhau. Thượng Đại Phú kia vóc người to lớn, bắp tay to, eo thô, nếu đánh nhau thật, Lâm Việt chắc chắn không địch lại.
Quả nhiên, Thượng Đại Phú vừa nghe thấy, lập tức vén tay áo lên, miệng chửi bới: "Phi! Đồ không biết xấu hổ! Nhi tử của ta tài giỏi xuất chúng, định cưới ca nhi nhà giàu trên trấn! Hôm nay, ta phải dạy cho ngươi một bài học, cho ngươi biết thế nào là lễ độ!"
Lâm Việt chẳng hề sợ hãi, không nói cha mình đamg đứng trước mặt, còn có một đám hán tử sức lực, Lâm Dương vừa nãy đã nhanh nhẹn chạy ra ngoài, chắc chắn là đi gọi thêm người.
Hơn nữa, cãi cọ một hồi, cửa ngõ và bên ngoài tường sân đã đầy người đứng xem náo nhiệt. Thỉnh thoảng, lại có một cái đầu ló lên khỏi tường, cùng là người trong thôn, nếu Thượng Đại Phú thật sự dám ra tay, những thúc bá, thẩm dì xung quanh chắc chắn sẽ không ngồi yên nhìn người nhà mình bị người ngoài thôn ức hiếp.
Lâm Việt lập tức lớn tiếng hơn nữa, mắng: "Ông còn biết da mặt là gì không? Thật đúng là một nhà giống nhau cả, mặt dày như nhau, từ trên xuống dưới đều thế! Nhà ca nhi có tiền? Hừ, người ta để mắt đến gã mới lạ! Hay là trùng hợp gặp được ca nhi nhà người ta, liền tưởng bở là người ta thích gã chứ gì!"
"Ông muốn làm gì? Còn định đánh ta sao? Nếu ông dám động vào ta, ta lập tức đến huyện nha báo quan! Nhà ông có kẻ bất lực chưa thi đậu tú tài kia, nếu ông vào lao ngục, gã còn thi cử gì được nữa? Có bản lĩnh thì đánh đi!"
Thượng Đại Phú tức đến nỗi hai tay siết chặt, mặt đỏ bừng, bước lên hai bước định ra tay, nhưng ngay lập tức bị Thượng Văn Thành kéo lại, vội vàng khuyên: "Cha, cha, đừng kích động, chuyện này không thể làm lớn được đâu!"
Thấy tình hình sắp đến mức động tay động chân, người ngoài sân quả nhiên ùn ùn kéo vào. Lâm Dương cũng dẫn theo sáu, bảy hán tử vọt tới, phía sau còn có mấy phụ nhân và phu lang đi cùng.
"Ca, huynh đừng sợ, đệ sẽ không để bọn họ bắt nạt huynh."
Lâm Việt chỉ khẽ gật đầu với hắn, ánh mắt liếc qua đám người phía sau, rồi nói: "Thúc công, đại bá, tiểu thúc, thẩm, hôm nay là lỗi của con, đã làm phiền mọi người."
Lâm thúc công đầu tóc hoa râm , nhưng tinh thần vẫn minh mẫn, cười nói:
"Việt ca nhi nói gì vậy? Không cần sợ, thúc công và các thúc bá đều ở đây, ai dám làm con ấm ức."
Lâm bá mẫu cùng mấy phụ nhân và phu lang khác đứng sát bên Chu Vấn Lan, nắm lấy tay bà, cười nói với Lâm Việt:
"Việt ca nhi của chúng ta tốt như thế, ta thật muốn xem ai không có mắt dám làm khó dễ con."
Lâm Việt lúc nãy còn đầy tức giận, bây giờ mới thấy lòng hơi chùng xuống, trong lòng dâng lên một tia ấm ức. Cậu dụi dụi vào cánh tay của nương mình, rồi cố gượng cười với mọi người, chớp chớp đôi mắt đẩy lui chút ướt át, sau đó, mới ngẩng đầu nhìn về phía người nhà họ Thượng.
Thượng Đại Phú thấy nhiều người kéo đến thì lúng túng, đành lùi lại hai bước, không còn ý định động thủ.
Hồng Tú Phương nhìn một sân người đông nghịt cũng thấy sợ, nhưng vẫn mạnh miệng yếu thế: "Thế nào? Các ngươi định làm gì? Động thủ sao? Con ta là Đồng Sinh tài cao, ngay cả Huyện thái gia cũng biết đến! Các ngươi, đám chân đất này, dám động đến thử xem!"
Lâm Việt nghe xong chỉ biết trợn mắt, nghĩ bụng: Vừa rồi nhà bà muốn động thủ cũng đâu nói kiểu này! Nhưng cậu không muốn làm to chuyện thêm. Cãi nhau vài câu không sao, cùng lắm bị người trong thôn bàn tán. Nhưng nếu đánh nhau, không khéo lại lên đến nha môn, danh tiếng của cậu đã hỏng thì không nói, nhưng cậu không thể kéo cả huynh đệ tỷ muội trong nhà vào cùng.
Sau khi hạ quyết tâm, Lâm Việt nhìn cha nương mình, ánh mắt như ra hiệu. Chờ bọn họ hiểu được ý tứ, cậu quay sang cúi đầu cảm tạ những trưởng bối đến giúp đỡ, rồi bước lên trước, nghiêm túc nói.
"Hôm nay các người đã đến đây, chuyện hôn sự này coi như chấm dứt. Ta cũng không muốn dây dưa thêm với nhà các người. Nhưng nếu vì muốn trèo cao mà các người làm ra loại chuyện lật lọng này, thì đừng kéo theo Lâm gia chúng ta. Từ nay về sau, việc này không liên quan đến ta, cũng không liên quan đến Lâm gia.
Nếu các ngươi đồng ý, thì hãy đứng trước mặt mọi người phát thề: Từ nay không được nói lời nào tổn hại đến thanh danh của Lâm gia. Nếu vi phạm, thì để Thượng gia từ nay không có một người đọc sách thành tài, tổ tiên không yên, con cháu đời đời chịu khổ!"
Lời này vừa dứt, người Thượng gia đều biến sắc. Ở thôn quê, ai cũng tin vào trời xanh có mắt, nhân quả báo ứng. Những lời thề độc thế này, không ai dám tùy tiện nói ra vì sợ bị ứng nghiệm. Nhưng Lâm gia người đông thế mạnh, mắt ai nấy đều trừng trừng nhìn bọn họ, không cho phép họ gây sự thêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!