Nhà Hách Vũ Lan thuộc diện khá giả trong thôn, hơn nữa nam nhân của bà còn là thôn trưởng. Vì giữ thể diện, bà tất nhiên sẽ không chiếm lợi trong việc mua bán thế này. Đệ phu của bà vừa đưa rổ nấm qua, bà liền theo sát phía sau, ánh mắt lướt qua những người khác như ngầm cảnh cáo: Đừng mong lợi dụng chuyện này, nếu không so ra còn thua kém người thôn bên.
Nhưng dù sao đó cũng là đệ phu của bà, trong lòng bà vẫn có chút tự hào. Ai da, người nhà bà chính là như vậy, phẩm hạnh tốt, nghèo tiền nhưng không nghèo chí!
"Việt ca nhi, còn có ta nữa, đảm bảo đã rửa sạch sẽ."
Lâm Việt lúc này đang bận rộn cân nấm, nhất thời không rảnh tay.
Vẫn là Thẩm Lăng Chi đứng dậy nhận lấy: "Được rồi, thẩm chờ một chút, lập tức cân cho ngài."
Hách Vũ Lan xua tay: "Không vội, không vội, cứ từ từ mà cân."
"Tiểu thúc thúc, rổ nấm này chia làm hai loại, nấm gan bò hai cân, nấm mũ xanh và nấm nãi tương tổng cộng một cân một lạng chưa tới chút, nấm nẩy nở một cân, tất cả cộng lại là 14 văn tiền. Ngài kiểm tra lại đi."
Động tác của Lâm Việt rất nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát đã tính xong tiền. Đệ phu kia nhận tiền xong cũng lập tức cáo từ rời đi.
"Mười bốn văn tiền, ta đã đếm đủ rồi. Đa tạ tiểu ca nhi, lần sau ta lại đến bán nấm. Trong thôn còn có người nhờ ta hỏi giúp, bọn họ cũng muốn tới bán nấm, vẫn là thu mua ở chỗ này sao?"
Lâm Việt suy nghĩ một chút, nơi này đã có người từ thôn ngoài đến, tiếp tục thu mua ở đây e rằng không tiện lắm, cậu bèn trả lời: "Ở đây không tiện cho mọi người tới, bắt đầu từ ngày mai sẽ chuyển ra ngay cửa thôn thu mua. Mọi người cứ đến thẳng đó là được. Nhưng làm phiền tiểu thúc thúc báo lại cho bọn họ giúp ta một tiếng."
"Ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ nói. Vậy các ngươi cứ bận rộn đi, ta về trước."
Nói xong, hắn quay sang chào từ biệt Hách Vũ Lan rồi xách giỏ vội vã rời đi.
Lúc này, Lâm Việt cũng đã cân xong nấm cho Hách Vũ Lan, đợi bọn họ nói chuyện xong mới lên tiếng: "Thẩm, rổ nấm này của ngài tổng cộng được 16 văn tiền, ngài kiểm tra lại nhé."
Hách Vũ Lan "Ai u" một tiếng, cười nói: "Cũng được kha khá đấy, xem ra ngày mai phải đi hái nấm sớm hơn chút."
Hai người đầu tiên giao dịch thuận lợi, về sau cũng trôi chảy hơn nhiều. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ cho đến khi Lâm Việt cân nấm cho một lão phu lang, vừa nhìn đã phát hiện có một cây nấm bị mắc vào cục đá.
Nói trùng hợp cũng thật trùng hợp, vị lão phu lang này chính là cha chồng của Chu Tú Liên. Trước đó hai nhà đã xảy ra xích mích, Lâm Việt còn tưởng rằng bọn họ sẽ không đến bán nấm cho mình nữa, không ngờ vẫn tới.
Lâm Việt không tỏ rõ thái độ, chỉ bình thản nói: "Thúc gia, mấy cây nấm này vẫn còn dính bùn đất, chắc lúc rửa ngài không nhìn rõ. Ngài cũng có tuổi rồi, nên ở nhà nghỉ ngơi nhiều một chút. Lần sau cứ để thúc thúc, thẩm thẩm trong nhà tới, hoặc bảo tôn nhi của ngài đến cũng được."
"Khụ khụ, đúng là già rồi. Lần sau ta nhất định sẽ rửa sạch hơn."
Lâm Việt gật đầu, khẽ cười: "Vậy thì tốt. Lần này để cháu giúp ngài lau sạch nhé."
Nhưng lão phu lang họ Chu lại như thể bị giật mình, nói năng có phần lắp bắp: "Không... không cần đâu. Ngươi cứ cân cho người tiếp theo đi, ta tự xử lý được."
Lời này vừa thốt ra, chẳng khác nào thừa nhận trong rổ có vấn đề. Dù ban đầu Lâm Việt không để ý đến cục đá kia, thì bây giờ cũng đã nhận ra có gì đó không ổn.
Thẩm nãi nãi thở dài một tiếng, đứng dậy kéo Chu lão phu lang một cái. Trước đây mấy năm, hai người họ vẫn thường qua lại, chỉ là dạo gần đây tuổi cao, đi lại không tiện nên ít khi gặp nhau.
Cả đời Chu lão phu lang chưa từng có chính kiến. Khi còn trẻ thì nghe theo phu quân, sau này lại nghe lời con trai. Kết quả con trai cũng chẳng có chủ kiến, thế nên lại để mặc cho con dâu quyết định. Chuyện lần này, mười phần thì đến tám chín phần là chủ ý của Chu Tú Liên. Mụ muốn chiếm lợi, chẳng màng đến thể diện của cha chồng mình.
"Ông ấy à, lần sau đừng để con dâu lôi kéo làm mấy chuyện thế này nữa."
Chu lão phu lang cúi thấp người, lưng gần như còng xuống sát đất.
Một lúc lâu sau, lão mới thở dài: "Ta hồ đồ rồi. Ngươi gọi là Việt ca nhi phải không? Việt ca nhi, làm phiền ngươi rồi, mấy thứ kia đừng tính vào, lấy ra giúp ta."
Nghe Thẩm nãi nãi nói vậy, Lâm Việt cũng đoán được phần lớn sự tình. Trong lòng cậu thoáng do dự. Trước giờ, tính cách cậu vốn dứt khoát, nếu gặp tình huống này thì sẽ trực tiếp trả lại cả rổ nấm, nói một câu: "Không thu."
Làm rõ ràng ngay từ đầu, có người tiên phong chịu phạt, thì về sau những kẻ khác cũng không dám làm chuyện tương tự nữa.
Nhưng cậu vừa mới đến thôn chưa lâu, vẫn là vãn bối. Chu lão cũng không phải người cố tình gây chuyện, hơn nữa xem chừng cũng không tự nguyện. Giờ nếu lựa riêng từng cây ra trả lại thì lại càng khó coi.
Ngược lại, Thẩm nãi nãi lại đẩy nhẹ Lâm Việt một cái. Chuyện nhà họ Chu thế nào, cả thôn ai cũng rõ. Bây giờ vạch trần ngay thì vẫn tốt hơn, tránh để Chu Tú Liên lại lôi kéo lão nhân đi làm mấy chuyện không hay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!