Việc buôn bán không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Hôm nay, điểm tâm bán khá chạy, nhưng nước giải nhiệt thì không được như vậy. Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi rao bán suốt gần nửa canh giờ mà chỉ bán được hai bát.
Thấy nước vẫn còn khá nhiều, Lâm Việt liền lên tiếng:
"Lăng Chi, chúng ta về sớm đi. Xem chừng hôm nay khó mà bán hết, cứ kéo dài cũng chẳng đáng."
Thẩm Lăng Chi tất nhiên gật đầu.
Thế là hai người vừa đẩy xe vừa rao bán dọc đường trở về nhà.
Về đến nhà vẫn còn khá sớm, chưa đến giờ nấu cơm chiều, hai người bàn bạc một chút rồi ai nấy lại bận rộn việc riêng.
Thẩm Lăng Chi thu dọn quần áo bẩn trong nhà, bưng chậu ra bờ sông giặt giũ. Còn Lâm Việt thì vác cuốc ra vườn làm cỏ, chăm sóc rau.
Hôm nay thời tiết không quá oi bức, nên có thể trồng rau và tưới nước ngay lúc này. Nếu trời nóng hơn, chắc phải đợi ăn cơm xong mới ra làm được.
Chờ đến khi hai người hoàn thành công việc, cũng vừa đúng lúc chuẩn bị bữa chiều. Đây là đợt hái nấm đầu tiên trong năm. Đối với người dân nơi đây, có nấm chẳng khác gì có thịt.
Khi làm việc ngoài vườn, Lâm Việt đã nghĩ sẵn trong đầu mấy món sẽ nấu.
"Lăng Chi, hôm nay để ta nấu cơm chiều, đệ giúp ta một tay."
Thẩm Lăng Chi lập tức xắn tay áo:
"Yên tâm đi, ca ca, cứ giao cho đệ! Đệ đảm bảo nhóm lửa thật lớn. Vừa hay đệ cũng định nói với huynh, đệ không dám xào nấm đâu."
Lâm Việt gật đầu tỏ vẻ hiểu ý:
"Xào nấm đúng là hơi phiền thật. Mấy năm trước ta cũng không dám làm đâu."
Lửa nhóm lên, nồi đặt lên bếp, bắt đầu xào rau.
Nấm mũ xanh, nấm nãi tương – những loại này có hương vị tươi ngon, thích hợp nhất để nấu canh, không cần thái miếng, chỉ cần dùng tay xé nhỏ là được. Nồi canh nấm sôi lên, hương thơm ngào ngạt, vị tươi đậm đà, giữ nguyên trọn vẹn tinh túy của nguyên liệu.
Nấm gan bò năm nay hái được khá nhiều.
Loại nấm này có kết cấu chắc, mùi hương đậm, rất thích hợp để xào. Lâm Việt dự định cắt thành lát, xào chung với thịt chân giò hun khói. Món này không cần nhiều gia vị, chỉ cần thêm vài tép tỏi là đủ.
Ngoài việc tăng hương vị, tỏi còn có một công dụng khác—thử độc. Theo kinh nghiệm truyền lại từ thế hệ trước, nếu xào nấm chung với tỏi mà tỏi đổi màu, nghĩa là nấm có độc, không thể ăn. Ngược lại, nếu tỏi không đổi màu thì có thể yên tâm dùng.
Tuy nhiên, Lâm Việt cảm thấy cách nhận biết này không hẳn đáng tin cậy. Hầu như ai xào nấm cũng bỏ tỏi, vậy mà mỗi năm vẫn có người bị ngộ độc nấm.
Nấm rừng vốn là đặc sản quý hiếm, hương vị thơm ngon không cần bàn cãi. Hơn nữa, nó không kén cách chế biến—chiên, xào, nấu, rán—cách nào cũng có vị ngon riêng. Nhưng bên cạnh đó, nguy cơ ngộ độc cũng rất cao.
Chỉ cần nhìn các thôn lân cận, không dám nói năm nào cũng có người trúng độc, nhưng cứ một hai năm lại nghe chuyện xảy ra. Có người do ăn nhầm nấm lạ mà bị ngộ độc, có loại nấm vốn không có độc nhưng nếu chưa chín kỹ vẫn gây hại.
Đặc biệt, có trường hợp lạ lùng là đợt đầu ăn không sao, nhưng đến lần thứ hai ăn lại thì trúng độc. Những cách ngộ độc kỳ quái này đúng là muôn hình vạn trạng.
Nếu trúng độc nhẹ, triệu chứng chỉ là đầu óc mơ hồ, đi đứng loạng choạng như say rượu. Có người còn ngồi xổm xuống đất nói chuyện với cỏ dại, hoặc kề vai sát cánh với con chó trong nhà. May mắn thì những trường hợp này có thể tự khỏi.
Nhưng nếu trúng độc nặng, hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn—miệng sùi bọt mép, thậm chí có thể mất mạng.
Dù nguy hiểm là thế, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản người dân bản địa khỏi niềm đam mê với nấm rừng.
Họ thường truyền tai nhau những câu nói đầy kinh nghiệm.
"Người này sốt ruột quá, nấm còn chưa xào chín đã bày lên bàn ăn."
"Đúng vậy! Có kẻ lần đầu thấy loại nấm này cũng dám hái, gan to thật!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!