Chương 40: (Vô Đề)

Thẩm Phương Lâm nói xong liền nhét tiền vào tay Lâm Việt, nhanh chóng lên tiếng: "Không được từ chối, mau cầm đi! Nếu không ta sẽ không mua nữa đâu."

Trước đây, Lâm Việt không muốn buôn bán trong thôn chính là vì lo ngại điều này. Mọi người trong thôn đều là người quen, nhận tiền thì thấy không hay, nhưng không lấy tiền lại càng không ổn.

Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cậu cũng nhận lấy, cười nói: "Vậy thì cháu không khách sáo với cô cô nữa. Cô cô chờ một lát nhé, hôm nay còn có nước đào tươi, đào này chính là lần trước cháu đổi từ nhà cô cô đấy. Cô thử xem có ngon không nhé?"

Vừa nói, Lâm Việt vừa duỗi tay cầm ống trúc, rót hơn nửa bát nước đào rồi đưa qua: "Cô cô mau nếm thử đi."

Thẩm Phương Lâm khựng lại một chút, nhưng cũng không khách sáo với cậu, nhận lấy, nhấp một ngụm nhỏ rồi khen ngợi: "Ngon lắm! Tay nghề của Việt ca nhi đúng là không chê vào đâu được."

Mấy người đứng ven đường trò chuyện, khi nghe Tống Tầm Xuân nói Lâm Việt muốn thu mua nấm, Thẩm Phương Lâm liền nói ngay: "Vậy thì tốt quá! Trên núi sau thôn năm nay có không ít tùng nhung, nhưng chẳng mấy ai đến thu mua. Thi thoảng có người đến thì giá lại thấp quá. Ta thấy sinh ý của Việt ca nhi chắc chắn làm nên chuyện, mọi người trong thôn ai cũng ngại phải lên trấn bán, rất phiền phức."

Lâm Việt chỉ cười ngượng ngùng: "Mong là như cô cô nói, cũng chưa biết có thành không, trước cứ thử xem sao."

Nghe bọn họ bảo hôm nay sẽ đi rao hàng trong thôn trước, Thẩm Phương Lâm vẫy tay: "Vậy các ngươi mau đi đi, tranh thủ lúc mọi người còn ở nhà. À mà thu nấm ở đâu thế? Đợi làm xong việc, phu phu Nguyên ca nhi cũng có thể lên núi dạo một vòng."

"Ngay sau thôn, ở chỗ tảng đá lớn đó. Mỗi ngày sẽ thu vào khoảng trước và sau bữa trưa."

"Nơi đó tốt đấy! Ai đi lên núi hay xuống núi đều phải ngang qua, bán nấm như vậy sẽ rất tiện lợi. Mọi người chắc chắn sẽ sẵn lòng đi hái. Hôm nay nếu gặp người trong thôn, ta sẽ giúp các ngươi nói một tiếng."

Lâm Việt cười đáp: "Vậy thì đa tạ cô cô. Khi nào rảnh, cô cô nhớ ghé nhà cháu chơi nhé."

Nói chuyện xong, mấy người liền tách ra. Lâm Việt vừa đi vừa rao hàng, ban đầu chỉ rao bán điểm tâm, nhưng đi chưa được bao xa, cậu nhận ra trong thôn không có nhiều người muốn mua bánh. Nếu chỉ nói chuyện thu mua nấm với những người tình cờ gặp thì e rằng cả ngày cũng không tiếp xúc được mấy ai. Thế là cậu quyết định gộp cả hai nội dung vào lời rao.

"Bánh gạo thơm ngon đây! Bánh kiều mạch mềm dẻo đây! Ba văn tiền hai miếng lớn! Ngày mai, trước buổi trưa, sẽ thu mua nấm tại tảng đá lớn sau thôn! Nhận thu nấm gan bò, nấm mũ xanh, nấm nãi tương, nấm mỡ gà!"

Quả nhiên, vừa dứt lời, mấy cánh cửa trong thôn liền mở ra. Có nhà cho một đứa trẻ chạy ra, có nhà là một phụ nhân tay bưng bát vẫn đang ăn cơm, còn có nhà cả hai phu thê cùng bước ra.

Người chạy nhanh nhất chính là đứa trẻ kia, chỉ chớp mắt đã lao đến trước mặt Lâm Việt. Nhóc ngửa đầu nhìn cậu một lúc, nhận thấy có vẻ xa lạ, liền quay sang hỏi Thẩm Lăng Chi: "Tiểu thúc thúc, là các ngài thu nấm sao?"

"Đúng vậy! Tiểu Hổ, ngươi cũng muốn đi hái nấm sao?"

Cậu bé kiêu hãnh gật đầu: "Nương cháu bảo sẽ dẫn cháu đi, nhưng trước tiên phải hỏi giá cả thế nào đã."

Tiểu Hổ chính là con trai của Thẩm Nham Chi, theo vai vế thì cậu bé là cháu trai của Thẩm Lăng Chi.

Thẩm Lăng Chi thật sự không biết giá thu mua, đành lắc đầu rồi chỉ tay về phía Lâm Việt: "Hỏi thúc thúc này đi."

Tiểu Hổ kéo vạt áo, giọng nhỏ hơn một chút: "Vị thúc thúc này là ai vậy?"

Thẩm Lăng Chi cúi người, chống tay lên mặt như đang thì thầm bí mật: "Là phu lang của Hoài Chi thúc thúc ngươi đó."

Đôi mắt Tiểu Hổ lập tức mở to tròn xoe: "Phu lang của Hoài Chi thúc thúc cũng đẹp quá đi! Sau này cháu cũng muốn cưới một phu lang đẹp như vậy!"

"Ha ha! Tiểu Hổ Tử, ngươi mới 7 tuổi mà đã nghĩ đến chuyện cưới phu lang rồi sao? Nương ngươi có biết không?"

Mọi người xung quanh đều bật cười.

Lâm Việt bị trêu đến đỏ mặt, không biết nói gì, chỉ đành lên tiếng cầu xin: "Thẩm, tẩu tử, đừng trêu ta nữa, chúng ta bàn chuyện chính đi."

Cậu bẻ một miếng bánh gạo đưa cho Tiểu Hổ, lập tức nhận lại một ánh mắt sáng rực rỡ.

"Đây là lần đầu tiên chúng ta thu mua nấm, ban đầu cũng không dám thu quá nhiều. Chỉ nhận nấm gan bò, nấm mũ xanh, nấm nãi tương và nấm mỡ gà. Nếu là nấm non, nấm gan bò sẽ thu với giá 5 văn tiền một cân, ba loại còn lại là 7 văn tiền một cân. Nếu nấm đã già thì giá sẽ giảm một nửa. Nấm gan bò xanh, nấm vân chi và tùng nhung tạm thời không thu. Nếu có gà tùng thì chúng ta sẽ thu, giá 14 văn tiền một cân."

Giá thu mua không cao bằng trên trấn, nhưng cũng không quá thấp. Dù sao nấm rất dễ hỏng, sáng hái về mà không chế biến kịp thì tối đã hỏng rồi. Tính cả hao hụt và tiền thuê quầy bán, mỗi cân cũng chẳng lời nổi một văn tiền.

Tiểu Hổ vừa nhai bánh vừa hào hứng nói lớn: "Ngày mai cháu sẽ đi hái nấm, tiểu thúc thúc nhớ đợi cháu nha!"

Lâm Việt dở khóc dở cười, chỉ có thể gật đầu: "Ngày mai cũng vào khoảng giờ này, thu ở sau thôn. Nhớ nói với nương ngươi nhé!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!