Sáng sớm, ánh nắng còn mờ nhạt, nhưng sân nhỏ của Thẩm gia đã rộn ràng hẳn lên. Trong sân, hai người tất bật rửa mặt, trong bếp, hai người khác lo chuẩn bị bữa sáng, còn một người vừa ngủ dậy đã vội vác đòn gánh ra tưới rau.
Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi đã bàn bạc kỹ, trước mùa thu hoạch vụ thu, chỉ cần việc buôn bán không gặp trở ngại, mỗi ngày hai người họ sẽ lên trấn làm chút sinh ý nhỏ.
Hôm qua, nước dương mai bán không được tốt lắm, lại phải gánh đòn gánh
khiến người ta mệt nhọc. Sau khi bàn bạc, Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi quyết định mấy ngày tới chỉ bán điểm tâm, không cần dùng đòn gánh nữa, mà buộc dây lưng vào khay đan rồi vác trên lưng cho tiện, vừa tiết kiệm sức vừa thoải mái hơn.
Thẩm Lăng Chi dậy sớm, vội nhóm lửa nấu cơm. Đợi cả nhà ăn xong, phu thê Thẩm gia như thường lệ xuống ruộng, Thẩm Hoài Chi cũng chuẩn bị sách vở để ra ngoài.
Trước khi đi, Thẩm Hoài Chi dặn: "Hôm nay nếu về muộn, các em cứ đợi ta ở cửa trấn, về nhà trễ không an toàn."
Lâm Việt hơi chột dạ. Hôm qua lúc ăn cơm, cậu và Thẩm Lăng Chi cố tình không nhắc đến chuyện xung đột với người ta, nhưng buổi tối trò chuyện với Thẩm Hoài Chi quá hứng khởi, cậu lại quên khuấy mất mà lỡ miệng kể ra.
Lúc ấy, Thẩm Hoài Chi không nói gì nhiều, chỉ hỏi hai người có bị thương không. Đến khi sắp đi ngủ, y mới bảo từ mai sẽ lên trấn đón bọn họ về. Khi đó, Lâm Việt còn lơ mơ, chỉ mơ hồ phản đối vài câu rồi ngủ mất. Cậu cứ tưởng sáng nay Thẩm Hoài Chi đã quên chuyện này, không ngờ đối phương lại cố ý đợi cha nương ra ngoài mới nhắc đến.
Lâm Việt nhìn Thẩm Lăng Chi chớp mắt lia lịa với mình, càng thêm chột dạ, đành lặng lẽ ra hiệu cho cậu ấy đi trước, chờ cậu nghĩ cách ứng phó.
Thật ra, Lâm Việt cũng không hẳn phản đối chuyện Thẩm Hoài Chi đến đón, nhưng mỗi ngày y tan học về đến nhà cũng đã hoàng hôn, cần gì phải vất vả thêm chứ?
Nghĩ vậy, cậu liền nói thẳng ra, càng nói càng thấy có lý: "Chúng ta ăn trưa xong liền đi lên trấn, nếu buôn bán thuận lợi, nhiều nhất hơn một canh giờ là có thể về đến nơi, lúc đó cũng chỉ mới giờ Thân. Nếu phải đợi huynh đến đón, ít nhất cũng mất thêm một canh giờ rưỡi, vậy chẳng phải quá phiền phức sao?"
Thẩm Hoài Chi không bị cậu dắt mũi: "Ta cũng không phải ngày nào cũng đi, chỉ khi nào các em về muộn mới đến."
Lâm Việt lập tức đáp: "Huynh yên tâm, dù buôn bán thế nào, chúng ta cũng sẽ về trong vòng hai canh giờ, đảm bảo về đến nhà trước huynh. Nếu hôm nào huynh về mà còn chưa thấy bọn ta, ta liền đồng ý để huynh đến đón."
"Vậy được, không còn sớm nữa, ta đi trước đây." Thẩm Hoài Chi nói xong, liền sải bước ra ngoài.
Lâm Việt đứng ngẩn người tại chỗ, trong lòng cảm giác như vừa mắc bẫy. Không lẽ, Thẩm Hoài Chi nói nhiều như vậy, chỉ để ép bọn cậu về nhà sớm hơn một chút?
Thôi, nói cho cùng cũng không phải chuyện gì to tát, trước mắt cứ nghĩ xem hôm nay nên bán món điểm tâm gì đã.
Đậu phụ vàng là chắc chắn phải có. Đậu Hà Lan đã được ngâm từ tối qua, bây giờ cũng đang nấu trong nồi, nhưng Lâm Việt lại hơi hối hận. Nấu đậu Hà Lan khá tốn củi lửa, nên hôm nay bán xong chắc sẽ tạm thời không làm món này nữa. Tốt nhất vẫn là chọn những món vừa nhanh gọn, vừa thơm ngon.
Nghĩ đến lần trước ở nhà làm bánh bí đỏ táo đỏ cho Lâm Dương, mắt Lâm Việt sáng lên. Món này không chỉ ngọt mềm, dễ làm mà nhà còn sẵn mấy quả bí đỏ già. Chỉ cần một quả là đủ làm vài mẻ bánh. Có điều, táo đỏ hơi đắt, nhưng nếu bỏ qua nguyên liệu này, chỉ làm bánh bí đỏ thôi thì vẫn rất ổn.
"Lăng Chi, nhóm lửa thêm bếp nữa đi. Ta đi lấy bí đỏ, hôm nay làm bánh gạo nếp bí đỏ và đậu phụ vàng, hai món này là đủ để bán rồi."
Thẩm Lăng Chi gật đầu, "Hiểu rồi, ca ca, huynh mau đi đi."
"Được."
Lâm Việt chọn một quả bí đỏ nhỏ, rửa sạch lớp vỏ bám đất. Hạt bí cũng không vứt đi, lát nữa sẽ lấy ra phơi khô, để dành sau này rang lên làm đồ ăn vặt.
Để tiết kiệm củi lửa, Lâm Việt cẩn thận cắt bí đỏ thành từng miếng nhỏ. Nhờ vậy, chỉ mất một lúc là bí đỏ đã chín mềm, trong khi nồi đậu Hà Lan bên cạnh vẫn còn sôi ùng ục. Sau khi vớt bí đỏ ra, Lâm Việt tranh thủ tận dụng lửa còn lại, xách nửa thùng nước ấm lên đun. Thời tiết thế này, giữa ban ngày mà không có nước uống thì thật khó chịu.
Bí đỏ nấu chín, Lâm Việt để lại một nửa trong nồi để ăn trưa, phần còn lại vớt ra chuẩn bị làm điểm tâm.
Bánh gạo nếp bí đỏ muốn ngon thì phải cho nhiều bột nếp. Vì điểm tâm này không thể để lâu, nếu không bán hết thì rất lãng phí, nên làm chừng 30 cái là vừa.
Khi bắt đầu trộn bột nếp, Lâm Việt gọi Thẩm Lăng Chi lại: "Mau tới đây, giúp ta một tay."
Thẩm Lăng Chi không bước lại gần mà chỉ nói: "Ca ca, huynh cứ làm đi. Nếu cần lấy gì đó hay có việc gì khác thì cứ gọi đệ."
Bởi lẽ, vào lúc này, công thức nấu ăn chính là bí quyết gia truyền. Những món ăn thường ngày như cải trắng hầm đậu hũ thì không tính, nhưng nếu là các món đặc biệt như cá hầm măng chua hay điểm tâm cầu kỳ thì đó chính là bí phương của gia đình. Ngoài con cháu ruột thịt, người ta thường không truyền ra ngoài.
Thẩm Lăng Chi hiểu rõ điều này.
Nương cậu ấy cũng đã dặn dò: Khi Lâm Việt làm điểm tâm, cậu ấy không cần lại gần. Nếu có giúp đỡ thì cũng phải chú ý chừng mực, không phải vì khách sáo, mà là vì phải giữ giới hạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!