Chương 30: (Vô Đề)

Bước sang tháng 6, thời tiết càng trở nên thất thường hơn. Trước khi đi ngủ, bầu trời vẫn trong xanh không một gợn mây, vậy mà đến nửa đêm lại vang lên tiếng mưa rơi tí tách. Lâm Việt hiếm khi dậy sớm hơn Thẩm Hoài Chi, đứng trước cửa mà không khỏi cảm thấy u sầu.

Bầu trời âm u, mây đen dày đặc. Xa xa, những ngọn núi bị bao phủ trong màn sương mờ ảo. Những hạt mưa tí tách đập xuống cây cối trong vườn sau, tiếng nước mưa chảy qua mái nhà vang lên đều đều, khiến người ta không khỏi cảm thấy phiền muộn và bất an.

Đường trong thôn đều là đường đất, không giống những con đường lát đá ở trên trấn. Sau khi được cơn mưa rửa trôi, đường đá trên trấn càng thêm sạch sẽ, còn đường đất ở thôn thì trở nên vô cùng lầy lội.

Những vũng nước lớn nhỏ đọng lại ở những chỗ gồ ghề, dù có cẩn thận đến mấy, bước ra ngoài cũng khó tránh khỏi bị bắn đầy bùn đất.

Lâm Việt nhìn chằm chằm cơn mưa mà ngẩn người.

Trong phòng, Thẩm Hoài Chi cũng đã thức dậy, hỏi:

"Làm gì mà đứng ngoài cửa thế? Cẩn thận ướt hết quần áo vì nước mưa đấy."

Lâm Việt quay đầu lại nhìn y, rồi nói:

"Cơn mưa này xem chừng còn kéo dài, huynh vẫn muốn đến tư thục sao?"

Thẩm Hoài Chi gật đầu:

"Không sao đâu. Trong nhà có một chiếc dù giấy, ta mang dù đi là được."

Dù giấy không phải thứ rẻ tiền, mỗi chiếc có giá đến vài trăm văn, trong khi áo tơi lại rẻ hơn rất nhiều, mà nón cói cũng chỉ hơn trăm văn một chút. Vì vậy, người nông dân trong thôn hầu như không dùng dù giấy. Chiếc dù này là vì Thẩm Hoài Chi cần đi học nên mới mua.

Vào những ngày mưa, y mặc áo tơi, đội nón cói, mang theo chiếc dù giấy, vừa có thể giữ cơ thể khô ráo, vừa bảo vệ sách vở không bị ướt khi đến tư thục.

Lâm Việt hiểu rõ tầm quan trọng của việc học nên không ngăn cản, chỉ dặn dò:

"Vậy huynh mặc chiếc áo tơi dày nhất đi, đừng để bị ướt."

Lúc này, cửa phòng vừa mở ra, cơn gió lạnh mang theo những giọt mưa tạt vào nhà, cuốn sạch cái oi bức của mùa hè, thậm chí còn mang theo chút lạnh lẽo.

Lâm Việt vừa khoác thêm một chiếc áo ngoài, liền nhìn thấy Thẩm Hoài Chi chỉ mặc một chiếc áo đơn mỏng:

"Hôm nay trời mưa có chút lạnh, huynh nên mặc thêm một chiếc nữa đi. Hôm qua quần áo vừa phơi khô, giờ mặc là vừa đẹp."

Được, ta biết rồi.

Trong lúc hai người nói chuyện, Thẩm Chính Sơ đã khoác áo tơi bước ra, trên tay còn mang theo hai chiếc áo tơi khác:

"Cầm lấy. Không ngờ trời lại đổ mưa đột ngột thế này. Lần tới ta sẽ để sẵn hai chiếc áo tơi trong phòng các con, cả dù nữa, để tiện khi cần dùng."

Đợi Thẩm Hoài Chi nhận lấy, Thẩm Chính Sơ liền vội vã ra ngoài. Tối qua ông ngủ say nên không biết mưa bắt đầu từ khi nào, giờ phải đi xem ruộng đồng thế nào.

Khi Thẩm Hoài Chi rời đi, Lâm Việt vẫn không yên tâm, đứng ở cửa bếp gọi với theo:

"Nếu lúc tan học trời mưa lớn, huynh đừng về vội, ở lại nhà cha nương mà nghỉ. Đi đường mưa lớn không an toàn đâu!"

Thẩm Hoài Chi quay đầu lại mỉm cười:

"Đừng lo, những ngày mưa thế này lão sư thường cho bọn ta về sớm. Nếu trời tối mà ta chưa về thì chắc chắn ta ở nhà cha nương rồi."

"Ừ, trên đường đi nhớ cẩn thận một chút."

Tiếng mưa rơi tuy khiến người ta phiền lòng, nhưng vào mùa hè, chẳng ai không mong chờ một trận mưa. Đồng ruộng và hoa màu đang vào thời kỳ phát triển, Tống Tầm Xuân đã đợi trận mưa này từ lâu.

Hôm nay không làm việc, nhà họ Thẩm cũng không nấu cơm sáng. Ba người ngồi trong bếp, ai bận việc của người nấy: thêu thùa, làm áo, thi thoảng trò chuyện đôi câu, hiếm khi được thảnh thơi như thế.

Thời gian chầm chậm trôi qua, nhưng bếp vẫn tối mờ, dù cửa sổ đã mở cũng chẳng có tác dụng gì. Tống Tầm Xuân nhìn ra ngoài, hơi ngập ngừng rồi nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!