Chương 3: (Vô Đề)

Lâm Việt lập tức xoay người chạy nhanh đến vườn rau, nhổ một ít hành, mấy cây cải thìa, ở ven đường còn vặt thêm vài chiếc lá khoai sọ, loại lá này giống như lá sen, rất thích hợp để gói đồ ăn.

Trở lại sân, Lâm Việt thuận tay rửa sạch rau rồi mới mang vào bếp, "Nương, để con làm bánh nướng áp chảo cho. Người nghỉ một lát đi."

Chu Vấn Lan đáp: "Được, vậy để ta làm ít rau ngâm ăn kèm với bánh. Chứ ăn không thì khô khan lắm."

Lâm Việt vội vàng gật đầu, lau khô tay rồi bắt đầu bận rộn. Trước tiên, cậu lấy khối bột trong chậu ra, nhào nặn cho bột mềm mịn, sau đó dùng chày cán thành một lớp mỏng, rồi quét một lớp dầu lên mặt bột, rắc thêm muối và chút bột mì. Một nửa miếng bột được rải hành lá thái nhỏ, rồi khéo léo cuộn lại. Cậu cắt cuộn bột thành từng khúc ngắn, dùng tay ép chặt mép để giữ nguyên hình, cuối cùng cán thành từng cái bánh mỏng.

Khi chảo đã nóng, Lâm Việt quét thêm chút dầu rồi dán bánh lên thành chảo, đậy nắp lại và hạ nhỏ lửa để bánh chín từ từ.

Khi bánh gần chín, Lâm Việt đem nắp nồi mở ra, mùi thơm của hành hòa quyện với mùi dầu nóng bốc lên, cực kì k. ích th. ích vị giác. Mặt bánh vàng giòn, chỉ cần ấn nhẹ bằng sạn cũng cảm nhận được độ đàn hồi, mềm mại vô cùng.

Hôm nay Chu Vấn Lan trộn khá nhiều bột, nướng một nồi mới hết một phần ba. Lâm Việt nhanh chóng lấy bánh chín ra đặt vào rổ, rồi tiếp tục làm mẻ thứ hai.

Khi mẻ bánh mới đang được chế biến, Chu Vấn Lan đã dọn xong chén đũa và cháo lên bàn, hai cha con Lâm Viễn và Lâm Dương cũng vừa thu dọn xong dụng cụ ngoài đồng, đang ngồi chờ Lâm Việt.

Lâm Việt bưng bánh qua, Lâm Dương liền không đợi được, vội vàng cầm lấy một cái, nhét vào miệng, vừa nhai vừa nói không rõ lời: "Ngon quá! Cha, nương, mau ăn đi!" Hắn cũng tiện tay đưa cho Lâm Việt một cái.

Lâm Việt nhận lấy cắn một miếng, nhưng không ngồi xuống, mà xoay người trở về bận việc. Lửa trong bếp đang cháy mạnh, cậu sợ bánh bị cháy.

Lâm Viễn vốn ít nói, nhưng nhìn dáng vẻ vội vàng của con trai nhỏ, cũng không nhịn được nhắc: "Không ai giành với con đâu, ăn từ từ thôi. Nuốt xong rồi hãy nói."

"Đã biết, đã biết. Cha, mau ăn đi." Lâm Dương vội vàng cầm một cái bánh đưa cho Lâm Viễn, thành công ngăn chặn miệng ông, dư quang thấy nương đang nhìn mình chằm chằm, hắn cũng nhanh nhẹn cầm thêm một cái bánh đưa cho bà.

Chu Vấn Lan khẽ hừ một tiếng, "Ta còn tưởng con không nhìn thấy ta ngồi đây nữa chứ. Tay đã rửa sạch chưa?"

"Rửa rồi, rửa rồi! Nương, đừng nói linh tinh. Tay con sạch lắm mà!"

Lâm Việt không nhịn được bật cười thành tiếng, "Chỉ có con?"

Lâm Dương chẳng thèm bận tâm, đã quen bị nói vài câu như vậy từ nhỏ. Dù sao cũng chỉ là vài lời trêu chọc, chẳng ảnh hưởng gì đến việc hắn lại lấy thêm một cái bánh ăn ngon lành.

Bỗng nhiên nhớ đến việc hôm nay, Lâm Dương quay sang nhìn Lâm Việt, hỏi: "Ca, chúng ta có cần mang bánh đi không?"

"Không cần đâu. Chúng ta cắt xong một lát là đệ có thể bắt đầu bó lại rồi. Buổi chiều gió lớn, không thuận tiện để bó, mang theo chút nước là được."

Lâm Dương nghe vậy liền gật đầu, sau đó quay sang nhìn Chu Vấn Lan, "Nương, nếu vậy hai người đừng mang bánh đi, lạnh rồi ăn không ngon, trưa con với ca hâm nóng rồi mang cho hai người."

Chu Vấn Lan từ chối ngay: "Ta với cha con hôm nay còn phải đi mấy nơi. Đừng phiền phức, giữa trưa còn chẳng biết đang ở đâu mà mang tới."

"Vâng."

Hôm nay việc không ít, cả nhà không chậm trễ, ăn uống xong, họ chuẩn bị đầy đủ đồ đạc: hồ lô đựng nước đầy, bánh và rau ngâm gói cẩn thận trong lá cây rồi đặt hết vào sọt tre. Mỗi người mang theo nông cụ, sẵn sàng xuống ruộng.

Lâm gia năm nay không trồng nhiều đậu, cả đậu Hà Lan lẫn đậu tằm gộp lại cũng chưa tới một mẫu đất. Thêm nữa, loại đậu này không dày quả, hai người tay chân mau chút, một ngày là thu hoạch xong.

Buổi sáng thời tiết mát mẻ, Lâm Việt cũng muốn tranh thủ làm xong sớm. Khi vừa đến ruộng, cậu bảo Lâm Dương bắt đầu cắt đậu Hà Lan, sau khi cắt không cần bó lại, chỉ cần chất thành từng đống dọc theo mương là được. Năm nay thu hoạch sớm, đậu Hà Lan chưa khô hẳn, nên khi mang về nhà cần phơi thêm hai ngày.

Hai người miệt mài làm hơn một canh giờ, nhìn thấy đậu đã được chất thành mấy đống, Lâm Việt ngồi thẳng người dậy, nói: "Lâm Dương, đệ đừng cắt nữa, trước mang số này về đã."

"Chờ chút, ca. Để đệ cắt nốt chỗ này đã."

Lâm Việt lớn tiếng đáp: "Được." Sau đó, cậu đặt lưỡi hái xuống, bắt đầu xếp đậu vào sọt. Đậu tuy nhẹ nhưng chiếm nhiều chỗ, cậu dùng tay ép chặt xuống đáy sọt, nếu không khi cõng sẽ nặng đầu nhẹ chân, dễ ngã.

Chờ Lâm Dương lại đây, Lâm Việt đưa áo tơi qua, rồi giúp hắn đeo sọt lên vai, thấp giọng dặn dò một câu: "Hôm nay gió lớn, đi chậm một chút. Chìa khóa mang theo chưa?"

Lâm Dương phẩy tay, tỏ vẻ không để ý: "Mang rồi, mang rồi! Không sao đâu, cũng đâu có nặng."

Lâm Việt vỗ nhẹ vào sọt tre, nghiêm giọng: "Đi nhanh đi, trên đường đừng la cà." Nói xong, cậu lại cúi đầu tiếp tục công việc của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!