Chương 29: (Vô Đề)

Lâm Việt ngạc nhiên nhìn về phía cửa, chỉ thấy Thẩm Hoài Chi đã sải bước ra ngoài.

Người này rốt cuộc là thế nào đây? Vừa mới nói một câu khơi lên sự tò mò trong lòng cậu, rồi lại quay đầu bỏ đi, đã vậy còn đi nhanh như thế. Lâm Việt liếc nhìn màn đêm bên ngoài phòng, nếu không phải trời tối như vậy, chắc chắn cậu đã đuổi theo. Thật là.....

Hôm nay, Thẩm Hoài Chi tắm rửa với tốc độ chậm một cách bất thường. Lâm Việt từ ngồi chuyển sang nằm, lăn qua lộn lại trên giường. Mãi lâu sau, Thẩm Hoài Chi mới bước vào, mái tóc còn rối tung, vài lọn tóc vẫn nhỏ nước.

Lâm Việt lập tức ngồi thẳng dậy, dáng ngồi vô cùng ngay ngắn, trên gương mặt nở nụ cười thân thiết, thậm chí còn xen chút ân cần: "Mau lại đây, để ta lau tóc cho huynh."

Thẩm Hoài Chi được sủng mà sợ, ánh mắt lộ vẻ bất ngờ, nhưng khi đối diện với đôi mắt lấp lánh như ánh sao của Lâm Việt – ngay cả bóng đêm cũng chẳng thể che giấu – y lập tức hiểu ra, ngoan ngoãn mở miệng: "Sáng nay, ta gặp Văn Thành trên trấn. Gã đang gây chuyện trước nhà Dương công tử..."

Nghe đến cái tên này, Lâm Việt lập tức nhíu mày. Theo lời kể của Thẩm Hoài Chi, biểu cảm của cậu biến đổi không ngừng: lúc đầu là giận dữ, sau lại cảm thán, cuối cùng thở dài một hơi, vẻ mặt vô cùng phong phú.

"Ta vốn nghĩ mình đã đủ xui xẻo, không ngờ Dương công tử còn thảm hơn. Đúng là tai bay vạ gió! Tên Văn Thành đó quá đáng giận. May mà Dương công tử thông minh, không để gã phá hoại chuyện hôn sự."

Nói xong, Lâm Việt vỗ mạnh lên đùi, phẫn nộ nói: "Sao lại có loại người tự luyến đến vậy? Người ta chỉ vô tình liếc gã một cái, gã liền cho rằng người ta để ý mình, rồi còn mở miệng đòi cưới. Đúng là vô liêm sỉ!"

Thẩm Hoài Chi nhìn dáng vẻ tức giận đến mức ngực phập phồng của Lâm Việt, sợ cậu kích động quá mà ngất đi, liền vội vàng duỗi tay vỗ nhẹ giúp cậu bình tĩnh: "Đừng nóng giận, chuyện này Dương gia chắc chắn có thể xử lý ổn thỏa. Lúc ta đến, thấy mọi người xung quanh đều đang an ủi Dương công tử, ai nấy đều rất đồng cảm với cậu ta. Em cứ yên tâm đi."

Lâm Việt lắc đầu, giọng nói trầm xuống đầy lo lắng: "Huynh cũng nói, hôm nay Thượng Văn Thành đã mất hết mặt mũi. Gã liệu có trút hết mọi chuyện lên đầu Dương công tử, rồi tìm cách trả thù không?"

Thẩm Hoài Chi không ngờ điều khiến Lâm Việt phiền lòng lại là chuyện này.

Y suy nghĩ thật lâu rồi mới đáp: "Trong nhà Dương công tử có nhiều tôi tớ, hẳn là sẽ không đi ra ngoài một mình. Hơn nữa, Dương lão gia vốn là thương nhân từng trải, từng vào Nam ra Bắc, chắc chắn đã gặp qua đủ loại người như vậy. Xem ra hôm nay ông ấy cũng không hề để Thượng Văn Thành vào mắt, em không cần quá lo lắng."

"Thêm nữa, Thượng Văn Thành còn phải chuẩn bị tham gia thi Viện, chắc chắn gã không dám ngang nhiên làm chuyện xấu. Hơn nữa, việc hôm nay đã lan truyền ra ngoài, nếu Dương công tử có chuyện gì xảy ra, mọi người chắc chắn sẽ nghi ngờ gã. Chút áp lực dư luận này cũng đủ kiềm chế gã rồi."

Nghe xong, Lâm Việt quả nhiên yên tâm hơn rất nhiều, thở phào nhẹ nhõm:

"Nếu là như vậy thì không gì tốt hơn."

Thấy Lâm Việt không còn nét mặt u sầu nữa, Thẩm Hoài Chi bèn từ trong ngực móc ra một thứ đưa cho cậu: "Có muốn ăn viên đường không? Đây là kẹo mừng ta nhận được từ Dương công tử sáng nay. Còn có cả hai văn tiền mừng. Chúng ta cũng nên hưởng chút không khí vui mừng chứ!"

Lâm Việt rõ ràng đã nảy sinh thiện cảm với Dương công tử, thậm chí còn cảm thấy có chút đồng cảm vì cảnh ngộ tương đồng. Cậu vui vẻ nhận lấy đồ vật rồi đặt lên đầu giường: "Để mai ăn, ta vừa mới súc miệng, không tiện ăn gì nữa."

Thẩm Hoài Chi cầm một gói giấy dầu đặt lên bàn, hỏi: "Vậy điểm tâm này em muốn ăn bây giờ hay để dành mai ăn?"

Ban nãy Lâm Việt toàn tâm chú ý đến câu chuyện Thẩm Hoài Chi kể, hoàn toàn không để ý đến thứ đặt trên bàn. Giờ mới nhận ra đó là hai gói giấy dầu, cậu liền thắc mắc: "Sao lại mua cả điểm tâm nữa? Đồ trong huyện chắc chắn không rẻ, ta đã dặn chỉ cần ngắm thôi, huynh thật là..."

Thẩm Hoài Chi mỉm cười giải thích:

"Ta nghe chưởng quầy nói hai loại điểm tâm này là đặc sản nổi tiếng của quán họ. Một loại là bánh củ mài nhân mứt táo, loại kia là bánh phục linh. Ngày thường rất đông người mua, nên ta nghĩ mua về để em nếm thử, cũng tiện làm tham khảo sau này."

Nói xong, Thẩm Hoài Chi lại móc từ trong ngực ra một túi tiền, chính là túi mà trước đây Lâm Việt đã thêu cho, nghiêm túc nói: "Ta chép sách kiếm được tổng cộng 415 văn tiền. Sau khi mua điểm tâm, giấy viết và mực dùng hàng ngày, vẫn còn dư 240 văn tiền. Em cầm lấy đi."

Lâm Việt không hề biết Thẩm Hoài Chi vẫn còn nhận việc chép sách, liền lo lắng hỏi: "Huynh sắp thi viện rồi, sao còn nhận làm việc này? Đọc sách không thể chậm trễ. Trong tay ta vẫn còn chút tiền, kiếm tiền không cần gấp gáp nhất thời như vậy."

Cậu tuy không học nhiều chữ nghĩa, nhưng cũng hiểu rằng việc học giống như chăm sóc cây trồng, cần sự chăm chỉ, cần cù mỗi ngày. Nếu không dốc sức chăm sóc, cây sẽ chẳng thể phát triển tươi tốt.

Thẩm Hoài Chi giơ tay xoa đầu Lâm Việt, nhẹ nhàng trấn an: "Em yên tâm, ta không hề trì hoãn việc học. Chép sách còn giúp ta ôn lại bài vở. Còn tiền trong tay em, cứ giữ mà chi tiêu cho mình, trong nhà đã có ta lo rồi."

Lâm Việt cố ý lườm y một cái: "Chúng ta không phải là người một nhà sao? Còn phân huynh với ta làm gì, huynh muốn tách bạch rõ ràng với ta à?"

Câu nói ấy khiến Thẩm Hoài Chi ngẩn người, dù biết Lâm Việt có chút ý trêu chọc, nhưng y vẫn sợ làm Lâm Việt giận, vội vàng lên tiếng dỗ dành: "Là ta nói sai rồi, em đừng tức giận."

Sau một hồi nói qua nói lại, Lâm Việt cuối cùng cũng tạm gác chuyện này, cậu nhận lấy túi tiền từ tay Thẩm Hoài Chi, nói: "Tiền ta sẽ đặt trong ngăn kéo nhỏ trên bàn trang điểm. Huynh cần dùng thì cứ tự lấy, không cần hỏi ta. Trong nhà chúng ta vẫn còn mấy lượng bạc, huynh chỉ cần chuyên tâm đọc sách, không cần bận lòng chuyện tiền nong."

Thẩm Hoài Chi thoáng chần chừ, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn quyết định thật thà kể lại chuyện sáng nay. Y thú nhận mình đã nhận thêm một việc chép sách khác, khiến Lâm Việt vừa bất ngờ vừa thương xót.

Lâm Việt: "......"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!