Chương 28: (Vô Đề)

Thượng Văn Thành vừa nghe lời quản gia nói, càng chắc chắn rằng Dương gia xem thường mình, vì thế mới ngăn cản Thần ca nhi, thậm chí còn định gả Thần ca nhi cho người khác.

Đôi mắt gã lập tức trở nên kiên quyết, như thể sẵn sàng xông pha nước lửa để cứu người mình yêu.

Thượng Văn Thành định phủi tay áo, muốn vùng khỏi hai gia đinh đang giữ chặt, nhưng lại không thoát được. Gã chỉ có thể dùng ánh mắt đầy khinh thường nhìn họ một cái, sau đó tiếp tục lớn tiếng hô to:

"Thần Ca Nhi, ta biết em không hề tự nguyện! Em ra đây, ta sẽ đưa em đi! Ta nguyện ý cưới em! Ta sắp thi đậu Tú Tài, đến lúc đó không ai có thể ngăn cản chúng ta!"

Dương quản gia giận đến đỏ mặt, không thèm đôi co, liền vẫy tay ra hiệu cho hai gia đinh.

"Bịt miệng gã lại cho ta! Còn dám nói năng bừa bãi, làm tổn hại thanh danh công tử chúng ta, Dương gia tuyệt đối không bỏ qua!"

Thượng Văn Thành vốn là một thư sinh văn nhược, làm sao địch lại hai đại hán trước mặt. Gần như ngay lập tức, gã đã bị bịt chặt miệng, chỉ có thể phát ra tiếng Ưm ưm cố gắng nói điều gì đó nhưng không thành lời.

Dương quản gia hiểu rất rõ tình hình hiện tại:

Nếu không làm rõ mọi chuyện ngay bây giờ, không cần đợi đến ngày mai, đêm nay cả trấn Tứ Phương sẽ đổ xô bàn tán, biến Dương gia thành trò cười.

Vì thế, ông ta không bảo gia đinh kéo Thượng Văn Thành đi, mà mở miệng giải thích: "Thưa bà con láng giềng, mọi người nghe ta nói! Người này mấy hôm trước cứ lảng vảng ngoài cổng Dương gia. Đương nhiên, đường ai nấy đi, chúng ta cũng không cấm cản.

Nhưng hôm nay gã lại bịa đặt, vu khống chuyện vui của công tử nhà ta. Ta thấy đây rõ ràng là có âm mưu từ lâu rồi! Mọi người nhìn mà nói xem..."

Thẩm Hoài Chi không quan tâm đến lời giải thích của Dương quản gia, chỉ lặng lẽ nhìn Thượng Văn Thành.

Ngày Thượng gia đến từ hôn, Thẩm Hoài Chi không có mặt, nên cũng chẳng rõ nội tình. Sau thấy Lâm Việt vì chuyện này mà hao tổn tinh thần, y cũng không tiện hỏi nhiều. Nhưng hôm nay nghe được sự việc, y lập tức hiểu rằng kẻ này vì muốn trèo cao mà không ngại làm mất mặt Lâm gia.

Thẩm Hoài Chi vốn không phải người thích nói xấu sau lưng, nhưng hôm nay cũng không nhịn được mà thầm mắng vài câu trong lòng:

"Uổng công là kẻ đọc sách."

Hiệu sách nằm đối diện với Dương gia, từ vị trí của mình, y có thể nhìn rõ ràng mọi chuyện. Nghĩ rằng vẫn còn sớm, Thẩm Hoài Chi quyết định theo dõi thêm để tối nay về kể lại cho Lâm Việt nghe.

Hôm nay, Dương gia tổ chức hôn lễ cho ca nhi, nhà cửa náo nhiệt vô cùng. Từ sáng sớm, cổng lớn đã mở rộng, khách khứa đông đúc. Nhưng màn náo loạn của Thượng Văn Thành lại không hề nhỏ, khiến đường phố trước cổng Dương gia đông nghẹt người đến xem.

Nghe Dương quản gia giải thích, đám đông bắt đầu bàn tán xôn xao, mỗi người một ý.

"Người này cử chỉ hành vi, lại nhìn cách ăn mặc chẳng có gì nổi bật, không chừng thật sự là đến ăn vạ đấy."

"Ca nhi nhà Dương lão gia là con một, lão gia đã sớm tuyên bố muốn chiêu rể để giúp ca nhi quản lý gia nghiệp. Mấy kẻ có ý đồ trèo cao cũng chẳng hiếm đâu."

Phần lớn những người đứng xem đều cho rằng Thượng Văn Thành hôm nay đến gây náo loạn là vì tham vọng nhắm vào tài sản của Dương gia.

Tuy nhiên, cũng có vài người không ưa Dương gia, nhân cơ hội lên tiếng trào phúng.

"Nói không chừng chính là ca nhi nhà Dương gia không chịu kiềm chế, tự mình động lòng trước đấy. Ta thấy chàng trai này cũng ngũ quan đoan chính, ca nhi để ý cũng là chuyện bình thường thôi."

"Ta thấy cũng có lý. Người này đã là Đồng Sinh, nếu được ca nhi để mắt tới thì cũng không phải lạ. Chỉ có điều, Dương lão gia là người từng trải, chướng mắt cũng là điều dễ hiểu."

"Hay là ca nhi này lả lơi ong bướm thì sao, ha ha ha..."

Lời bàn tán càng lúc càng khó nghe. Có một phụ nhân không nhịn được mà chen lời:

"Phi! Lời này mà các người cũng dám nói ra! Ca nhi nhà người ta quản lý vài cửa hàng trong tay, một ngày gặp không biết bao nhiêu người. Đừng nói Đồng Sinh, ngay cả Tú Tài người ta cũng gặp qua không ít, sao phải để mắt tới gã?"

"Ai, nhưng lời ngươi nói cũng chưa chắc đúng. Nhỡ đâu vừa ý hợp duyên thì sao?"

"Mau bỏ cái ý nghĩ đó đi, ca nhi Dương gia hôm nay chiêu rể chính là một Tú Tài, mà Tú Tài đó còn đẹp hơn người này nhiều. Ai lại không thích người đẹp mà đi thích người xấu? Hay là ngươi có sở thích kỳ quặc vậy?"

......

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!