Chương 25: (Vô Đề)

Lâm Việt vốn nghĩ rằng hai nhà không cùng thôn, lại không có quan hệ thân thích gì, chỉ cần tránh gặp nhau trên trấn thì chắc cả đời cũng chẳng phải chạm mặt nữa. Không ngờ, chưa đầy một tháng đã đụng phải bọn họ.

Hẳn là lần trước mình định đi chùa bái một lần, nhưng cứ bận rộn mà chưa đi được, nên mới gặp nghiệp chướng thế này. Nghĩ vậy, Lâm Việt làm bộ chuẩn bị sẵn tinh thần đấu khẩu, ánh mắt sắc bén quét sang phía đối diện. Hai người kia vừa nhìn thấy cậu đã vội vàng lảng tránh, không dám đối mặt.

Lâm Việt hơi nheo mắt lại, thầm nghĩ: Nhà này chắc là gặp xui xẻo rồi, chẳng dám nhìn mình.

Chưa kịp nghĩ nhiều, Thẩm Hoài Chi đã bước tới, giọng nói dịu dàng hơn hẳn thường ngày:

"Sao em lại đến đây? Hiếm khi về nhà, chẳng chịu ở bên cha nương nhiều hơn một chút."

Lâm Việt cười rạng rỡ:

"Nương bảo ta đến đón huynh về nhà ăn cơm. Học xong rồi à?"

Hai người đứng trong sân, vừa nói chuyện vừa liếc mắt đưa tình, hoàn toàn coi những người xung quanh như không tồn tại.

Cảnh tượng này khiến đôi phu thê đứng bên cạnh, đặc biệt là Hồng Tú Phương, không chịu nổi. Mụ không kìm được, chỉ cây dâu mắng cây hòe:

"Có người đúng là không biết xấu hổ, chẳng ra dáng một ca nhi đứng đắn gì cả."

Lâm Việt liếc mụ một cái, ánh mắt sắc như dao.

Cậu chẳng muốn cãi nhau thêm hôm nay, thấy phiền vô cùng.

Thẩm Hoài Chi từ đầu tới cuối vẫn chú ý đến Lâm Việt, tự nhiên cũng thấy bọn họ mắt đi mày lại, liền nói ngay:

"Tiểu Việt, đây là nhị vị phụ mẫu của bạn học ta, Thượng Văn Thành. Hôm nay họ đặc biệt đến đây xin nghỉ giúp gã, tiện thể hỏi xem hai ngày nay chúng ta có gặp qua gã hay không."

Lâm Việt nghe vậy, trong lòng ngạc nhiên.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy cha mẹ phải đích thân đến tận nơi xin nghỉ cho một người lớn thế này. Nghe ra ý họ, rõ ràng Thượng Văn Thành không ở nhà họ, vậy cớ gì bọn họ lại tới đây hỏi han? Chuyện này thật khiến người ta tò mò.

Cậu vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của nhà họ Thượng khi trước, lúc nào cũng khinh thường mình. Thế mà giờ đây họ lại mang vẻ mặt lo lắng, buồn rầu.

Lâm Việt cố tình hỏi:

"Chúng ta vốn quen biết lâu rồi. Thẩm à, chẳng hay công tử nhà ngài đã thành thân chưa? Sao cháu không nghe nói gần đây trấn trên có gia đình giàu có nào gả ca nhi?"

Lời này nghe qua thì như hỏi han, nhưng ngầm mang theo chút châm chọc. Lâm Việt thầm cảm thấy hả hê trước sự thất bại của họ, dù không phúc hậu cho lắm. Trong lòng thậm chí đã nghĩ, nhất định phải đi thắp hương cảm tạ trời đất, cầu mong vận may cả năm!

Những lời này hiển nhiên đã chạm đến nỗi đau của phu thê Hồng Tú Phương, khiến cả hai tức giận trừng mắt nhìn Lâm Việt.

Lâm Việt khẽ nâng cằm, thản nhiên đáp:

"Thúc thúc, thẩm thẩm dường như trí nhớ không được tốt lắm. Nếu không, để cháu nhắc giúp một chút. Lần trước là các người tới nhà cháu, lần này đáng lý nên đến lượt chúng cháu ghé thăm nhà ngài chứ nhỉ?"

Hồng Tú Phương rõ ràng có chút chột dạ.

Trước khi đến đây, con trai mụ đã dặn kỹ rằng chỉ còn ba tháng nữa là đến kỳ thi Viện, không được làm ra chuyện gì tổn hại đến danh tiếng vào thời điểm mấu chốt này. Vì vậy, mụ đành cố giữ bình tĩnh, cứng giọng đáp:

"Ai nói gì ngươi, ngươi cũng đừng tự ý suy diễn, tưởng bịa đặt chuyện để ăn vạ nhà ta. Đừng mơ!"

Nói xong, Hồng Tú Phương lại nhận ra mình đã rơi vào thế yếu. Không cam lòng để Lâm Việt đắc ý, mụ quay sang mỉa mai với giọng điệu chua ngoa:

"Đúng là miệng lưỡi sắc bén. Ngươi không sợ sau này bị nhà phu quân ghét bỏ sao?"

Lâm Việt thấy thái độ cố tình gây sự của Hồng Tú Phương thì vô cùng khó chịu, không muốn dây dưa thêm, cậu nói thẳng:

"Không cần ngài phải bận tâm. Đợi khi bảo bối lớn nhà ngài leo được lên cao thì cười cháu cũng chưa muộn. Chỉ sợ đến lúc đó tú tài không thi đỗ, cành cao lại chẳng với tới nổi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!