Thẩm này tên là Hách Vũ Lan – là tức phụ của thôn trưởng, nổi tiếng là người tốt bụng, vừa nhìn thấy sắc mặt của Lâm Việt, liền cảm nhận một luồng ý thức trách nhiệm lớn lao dâng trào trong lòng.
Thẩm nghĩ:
Ai nha, tiểu phu lang này trông thật ngoan ngoãn. Hôm nay ta nhất định phải giúp cậu ấy một phen mới được.
Hách Vũ Lan cảm thấy dáng vóc của mình bỗng như cao lớn hẳn lên, liền nói:
"Tú Liên, chúng ta đi thôi. Cãi cọ với trẻ nhỏ làm gì? Cứ tiếp tục thế này, không khéo lại chẳng cấy xong ruộng nữa."
"Ai, đừng kéo ta! Chờ chút, ta....."
Chu Tú Liên còn định nói thêm gì đó thì đã bị Hách Vũ Lan kéo đi, mấy phụ nhân xung quanh cũng lên tiếng khuyên nhủ.
"Chuyện gì bỏ qua được thì nên bỏ qua, sao lại tranh giành chút lợi lộc với trẻ nhỏ chứ?"
"Ngày thường cãi nhau với Tầm Xuân thì thôi đi, sao giờ lại cãi cả với tiểu phu lang mới về? Người ta da mặt còn mỏng, ngươi xem ngươi chửi thậm tệ như vậy, vạn nhất người ta không chịu nổi, chẳng phải ngươi làm hỏng duyên lành nhà người ta sao?"
Chu Tú Liên tức giận không chịu được, lớn tiếng cãi:
"Rõ ràng là cậu ta chọc ta trước, khiêu khích ta trước! Cái miệng cậu ta nhọn thế cơ mà, sao lại đổ lỗi cho ta được? Các ngươi không biết thôi, hôm nọ Thẩm lão bá còn nói với cha ta, bảo tân phu lang này cãi nhau với ông ấy, không hề có chút hiếu thuận nào cả!"
Mụ hoàn toàn quên mất việc mình là người đào bờ ruộng trước, trong lòng chỉ khăng khăng cho rằng Lâm Việt khiêu khích mình, tự cho là bản thân chẳng hề làm sai.
Mới đi được vài bước, tiếng nói chuyện của các nàng vẫn rất to, Lâm Việt phía sau nghe rõ từng lời, liền lập tức nói lớn:
"Thẩm, sao thẩm có thể nói năng hồ đồ, bịa đặt để hủy hoại thanh danh của cháu như vậy? Ngay cả tiếng xấu bất hiếu cũng muốn gán lên đầu cháu. Cháu tuy là tiểu bối, nhưng hôm nay nhất định phải làm rõ chuyện này!"
Lâm Việt đã sớm biết việc hôm đó cãi nhau với Thẩm lão nhân chính là một mối nguy tiềm ẩn. Giờ đây nhân cơ hội này nói ra cũng tốt, tránh việc cứ phải lo lắng mãi.
Hơn nữa, với sự có mặt của Thẩm nãi nãi và hình tượng tân phu lang của mình, cậu tự tin đến bảy, tám phần rằng chuyện bất hiếu sẽ không bị lan truyền.
Quả nhiên, Hách Vũ Lan mang theo nghi hoặc mở miệng:
"Thật vậy sao? Hai hôm trước thím Thẩm còn tình cờ gặp chúng ta, bà ấy khen cháu hết lời, bảo rằng cháu là tôn phu lang vừa ngọt ngào lại hiếu thuận, đúng là phúc khí của Hoài Chi. Chẳng lẽ thím Thẩm lại nói dối?"
Nghe xong, Chu Tú Liên sững sờ tại chỗ. Không thể nào! Hai ông bà già đó sao lại thay đổi lời nói như vậy?
Lâm Việt nghe được liền thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ vẻ đau thương:
"Hôm đó cháu đến ra mắt gia gia thì ông ấy không thích cháu, cũng không biết cháu đã làm gì khiến ông ấy không vui. Đều là lỗi của cháu cả, ai....."
Lâm Việt không nói thêm gì, nhưng nhóm người Hách Vũ Lan tự động suy diễn. Họ nghĩ rằng Thẩm lão bá chắc chắn vẫn còn hậm hực chuyện phân gia năm xưa, không dám trách chính chủ nên lại quay sang làm khó tôn phu lang. Đúng là hoàn toàn không biết suy xét.
Hách Vũ Lan lên tiếng:
"Tú Liên, có lẽ là ngươi nhớ nhầm rồi. Với lại, cãi nhau đôi ba câu cũng là chuyện bình thường, nhà nào chẳng có lúc ồn ào, sao có thể gán cho người ta tiếng bất hiếu? Từ giờ đừng nói bừa nữa."
Lúc này, Tống Tầm Xuân tiến lên một bước, kiên định nói:
"Chu Tú Liên, ngày thường chúng ta cãi nhau gay gắt thế nào là chuyện giữa chúng ta. Nhưng nếu ngươi còn dám nói nhăng nói cuội về tiểu bối, chúng ta sẽ không để yên chuyện này đâu. Việt ca nhi là đứa trẻ tốt như vậy, không thể để ngươi làm tổn thương chỉ bằng cái miệng của ngươi."
Chu Tú Liên cũng bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ thực sự mình nhớ nhầm? Dù sao thì thím Thẩm vốn không phải loại người tùy tiện bịa chuyện.
Nhưng lúc này, mụ không thể thừa nhận sai lầm, bèn cố gắng giữ giọng điệu cứng cỏi, nói:
"Ai mà biết thật hay giả, nhìn bộ dáng miệng lưỡi sắc bén của cậu ta, ai mà tin được."
Lâm Việt vẫn giữ thái độ bình tĩnh, đáp lại nhẹ nhàng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!