Chương 22: (Vô Đề)

Hừng đông của ngày hè đến sớm, ngoài sân sau, tiếng gà gáy và tiếng ếch kêu hòa quyện thành một bản hợp xướng, xen lẫn vài tiếng ve râm ran chói tai, phá tan giấc mộng đẹp của con người.

Lâm Việt nhớ thương chuyện đã nói tối qua, liền sớm tỉnh giấc và rời khỏi giường.

Cậu vừa cử động, Thẩm Hoài Chi bên cạnh cũng tỉnh theo, khẽ hỏi: "Trời còn sớm thế này, sao em đã dậy rồi?"

Lâm Việt đang mặc quần áo thì tay khựng lại, hạ giọng nói: "Chắc cũng sắp đến giờ Mão. Tối qua nương bảo sáng nay chúng ta đi nhổ mạ để buổi chiều cấy. Ta dậy trước làm xong bữa sáng, ăn no rồi mới xuống ruộng được."

Thẩm Hoài Chi cũng đứng dậy theo, tiến lại gần cọ người vào vai Lâm Việt một chút, sau đó như không có chuyện gì mà cầm lấy bộ quần áo bên cạnh: "Vậy ta làm cùng em, coi như làm trợ thủ cho em."

Lâm Việt còn chưa kịp hỏi y thò qua làm gì, đã bị thái độ tự nhiên của y làm phân tâm, bèn gật đầu: "Cũng được, vậy làm sẽ nhanh hơn."

Thời tiết ngày càng nóng, buổi sáng rửa mặt cũng chẳng cần đun nước ấm, tiết kiệm cả công sức lẫn thời gian. Chỉ mất khoảng thời gian một chén trà, Thẩm Hoài Chi đã ngồi trước bệ bếp nhóm lửa. Y làm theo lời Lâm Việt dặn, đầu tiên đặt nồi cháo ngũ cốc lên bếp, sau đó đổi sang bếp khác để bắt đầu hấp bánh bao.

Bột bánh đã được nhào sẵn từ tối qua, thêm chút bột nở nên giờ đã nở phồng, tràn đầy cả chậu gỗ. Lâm Việt chuẩn bị nhiều loại nhân bánh, sáng ăn không hết thì trưa còn dùng được, tiện lợi mà tiết kiệm thời gian làm cơm trưa.

Nhân bánh có đủ loại: khoai tây xào cay, dưa chua xào thịt băm, nhân đường đỏ, nhân cải trắng và cả bánh bao cuộn. Thêm vào đó vài cái màn thầu, đủ mọi hương vị để cả nhà đều hài lòng.

Khi Lâm Việt còn đang băm nhân bánh, mấy người Tống Tầm Xuân cũng lần lượt rời giường.

Tống Tầm Xuân chưa rửa mặt, đã thò đầu qua cửa bếp nhìn vào, hỏi: "Việt ca nhi, sao dậy sớm thế?"

Thấy trên bệ bếp bày đầy các loại nhân bánh, bà ngạc nhiên thốt lên: "Định làm mấy loại nhân luôn à? Đợi nương rửa mặt xong sẽ vào phụ con gói bánh."

Lâm Việt quay lại cười đáp: "Nương, người không cần vội, con sắp làm xong rồi."

Tống Tầm Xuân xua tay, nói: "Sao lại để một mình con bận rộn được." Nói xong, bà ngồi xuống góc tường đánh răng, nước rửa là nước mà Thẩm Chính Sơ vừa mới múc.

Thẩm Lăng Chi rửa mặt xong thì thấy trong bếp hai người đang bận rộn, ngay cả ca ca mình cũng bị sai khiến chạy qua chạy lại. Cậu ấy cười trộm một tiếng trước cửa, rồi xoay người đi theo Thẩm Chính Sơ chuẩn bị nông cụ.

Dây buộc mạ là làm từ rơm rạ cần ngâm mềm trong nước mới dùng được, còn phải kiểm tra cuốc, sọt tre và ngựa mạ. Tất cả những thứ này đều phải chuẩn bị sẵn sàng, để khi xuống ruộng không mất công quay về lấy.

Chưa đến nửa canh giờ, bánh bao nóng hổi, mềm thơm và ngon miệng đã được hấp chín.

Cháo ngũ cốc mà Lâm Việt trước đó thêm một muỗng đường, khi ăn có vị ngọt nhẹ nhàng, ngon hơn nhiều so với không thêm đường.

Sau khi ăn sáng xong, cả nhà khóa cửa sân rồi cùng nhau xuống ruộng.

Năm nay, ruộng gieo mạ nằm ngay ven đường, thêm vào đó còn có một vài thửa ruộng khác của Thẩm gia ở khu vực trung tâm, vì vậy dù phải đi tới ruộng nào cũng đều rất thuận tiện.

Họ không đến sớm lắm, xung quanh ruộng đã có người bắt đầu làm việc. Thấy họ đến, mọi người đều đứng dậy chào hỏi.

"Ai u, cả nhà đều ra đây làm việc à? Không phải ta nói đâu, Tầm Xuân, mấy đứa con nhà muội thật siêng năng, ngay cả tân phu lang cũng ra ruộng làm cùng."

Người nói chuyện là Thẩm Phương Lâm, theo vai vế thì là đường tỷ không cùng chi của Thẩm Chính Sơ. Năm đó bà kén rể, nhà bà ở ngay phía trước nhà họ Thẩm, hai bên được coi như hàng xóm thân thiết, quan hệ khá tốt. Mấy hôm trước, khi Thẩm Hoài Chi đi đón dâu, con trai bà là Thẩm Mậu Chi cũng đi theo.

Tống Tầm Xuân kéo Lâm Việt đi lại gần, cười đáp: "Đường tỷ nói gì vậy, chẳng lẽ Mậu Chi và Nguyên ca nhi nhà tỷ lại không siêng năng sao?"

"Việt ca nhi, gọi cô cô đi. Còn người bên cạnh là đại bá." Phu quân của Thẩm Phương Lâm là người đến ở rể, nhưng người nhà họ Thẩm vẫn xưng hô theo vai vế trong dòng họ, không gọi là dượng hay tỷ phu, mà trực tiếp gọi là thúc bá hay ca ca, nghe thân thiết hơn.

Khóe miệng Lâm Việt khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ nhàng, thái độ tự nhiên, cởi mở: "Cô cô, đại bá, cháu là Lâm Việt. Ngày khác rảnh rỗi mời hai người đến nhà cháu chơi."

Thẩm Phương Lâm và phu quân của bà —Thượng Thành Nghiệp đều mỉm cười đáp lời.

Hai nhà cũng không trò chuyện lâu, ai nấy nhanh chóng cúi đầu làm việc.

Ruộng mạ của nhà họ Thẩm không lớn, nhưng đất ruộng rất màu mỡ. Trong lúc gieo hạt, họ đã bón thêm vài lượt phân, vì vậy lúa mạ mọc lên rất tươi tốt, xanh mướt một màu, rễ cây cũng khỏe mạnh, chắc chắn.

Nhổ mạ không phải là một việc đòi hỏi kỹ thuật cao. Thêm vào đó, ruộng nước rất mềm, chỉ cần nắm lấy phần rễ cây mạ, chụm chúng lại thành một bó nhỏ, sau đó lắc trong nước vài vòng để làm sạch bùn đất bám trên rễ là xong, tay phải nhổ mạ, tay trái nhận lấy, đến khi đầy một nắm thì buộc thành một bó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!