Lâm Việt vừa nghe thấy giọng nói đã nhận ra ngay đó là Trương Tú Chi.
Lần trước ở bờ sông cậu cũng tình cờ gặp phải mụ nói xấu mình, lần này lại đụng mặt nữa, đúng là nghiệt duyên không cách nào tránh được.
Khóe miệng Lâm Việt nhếch lên một nụ cười hời hợt, mang theo chút trào phúng:
"Thẩm, quan tâm đến cháu như vậy sao? Nếu biết trước, hôm nay cháu đã đến nhà thẩm để đích thân cảm ơn rồi."
Trương Tú Chi vốn đang nói chuyện say sưa với những người xung quanh, nghe thấy giọng của Lâm Việt thì như bị ai bóp nghẹt cổ họng, lập tức im bặt. Mụ cố gượng gạo cười, giọng điệu đầy mỉa mai:
"Ôi dào, Việt ca nhi, về sớm thế à? Thôi, mau về đi, ta còn bận việc, không nói chuyện với ngươi được đâu."
Không đợi Lâm Việt lên tiếng, Thẩm Hoài Chi đứng bên cạnh đã cất giọng điềm đạm nhưng đầy ẩn ý:
"Thẩm, cháu là Thẩm Hoài Chi. Đa tạ ngài đã quan tâm. Quả thực gia cảnh Thẩm mỗ bần hàn, nhưng tuyệt đối không để phu lang của mình chịu thiệt thòi. Mong thẩm không nên nói bừa."
Lời nói của Thẩm Hoài Chi như dao sắc cắt vào lòng tự trọng của Trương Tú Chi. Mặt mụ đỏ bừng, muốn phản bác nhưng không tìm được lời nào, đành hừ lạnh một tiếng rồi vội vã tránh đi.
Ngược lại, một phụ nhân khác đi cùng Trương Tú Chi có vẻ dễ chịu hơn nhiều. Bà ta trò chuyện vài câu với Lâm Việt, cũng chỉ là những lời xã giao thông thường, sau đó tiếp tục rảo bước, miệng không quên lẩm bẩm.
"Lần sau ta sẽ không đi cùng Trương Tú Chi nữa, thật quá mất mặt!"
Lâm Việt chẳng buồn quan tâm đến những lời đó, bởi vì ngay lúc này, Lâm Dương đã chạy tới.
"Ca! Cuối cùng nhuynh cũng về rồi! Mau lên, cha nương đang chờ huynh ở nhà."
Lâm Việt trừng mắt:
"Sao còn chạy ra đây? Sáng sớm không ở nhà ngủ thêm một lát à?"
Lâm Dương cười hì hì, đầy vẻ nghịch ngợm:
"Đệ ngủ không được! Vừa rồi còn định chạy thẳng đến đầu thôn đón huynh, nhưng nương nói làm thế không hay, nên đệ lại quay về, tiện xem nương nấu món gì. Ca, mau về thôi! Nương nấu canh xương hầm với mì, để lâu sẽ bị nở đó!"
Lâm Việt giả vờ tức giận, lườm hắn một cái:
"Gấp cái gì chứ? Đệ lớn như vậy rồi, đến cả chào hỏi cũng không biết à?"
Thực ra, Lâm Dương không phải không thấy Thẩm Hoài Chi đứng bên cạnh, mà là hắn có chút không biết nên đối diện thế nào. Nghĩ đến sáng hôm qua, hắn hứng khởi chạy đến gọi ca mình dậy ăn sáng, mở cửa ra lại thấy căn phòng trống không, chẳng còn bóng người, trong lòng hắn liền cảm thấy hụt hẫng.
Vì vậy, lần này hắn cố ý lờ đi Thẩm Hoài Chi.
"Đệ biết rồi, ca, chẳng qua là quên thôi mà. Giờ đệ sẽ gọi đây."
Nói xong, Lâm Dương quay sang nhìn Thẩm Hoài Chi, ánh mắt đầy do dự. Thấy Thẩm Hoài Chi mỉm cười với mình, hắn ngẩn người một chút rồi hỏi:
"Ca phu, đệ có thể gọi huynh là Thẩm ca được không?"
Thẩm Hoài Chi cười gật đầu:
"Được chứ, tùy ý đệ. Gọi thế nào thoải mái là được."
Lâm Dương gãi đầu ngượng ngùng, nhỏ giọng gọi một tiếng Thẩm ca, rồi nhanh chóng quay sang thúc giục:
"Ca, Thẩm ca, chúng ta mau trở về thôi."
Lâm Việt vốn cũng đang háo hức, liền bước nhanh theo Lâm Dương, cùng hắn đi về nhà.
Lâm gia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!