Chương 20: (Vô Đề)

Lâm Việt không ngồi xuống mà đứng ngay bên cạnh Thẩm Hoài, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào y, như thể thúc giục y tiếp tục viết.

Dù không hiểu Thẩm Hoài Chi đang viết gì, nhưng Lâm Việt vẫn có một sự kính trọng khó tả dành cho người biết chữ. Ở trong một thôn, người biết chữ thường chỉ đếm trên đầu ngón tay, có nơi thậm chí chẳng có ai, nên đối với cậu, việc này vô cùng hiếm hoi và đáng trân trọng.

Thẩm Hoài Chi thấy ánh mắt thúc giục của Lâm Việt dường như sắp tràn ra, liền khẽ cười một tiếng, rồi cầm lấy bút lông từ nghiên bút, tiếp tục viết bài chính tả.

Đối với người trong thôn, việc trồng trọt là chuyện quan trọng nhất. Vì vậy, mỗi năm vào mùa xuân và mùa thu, tư thục thường cho nghỉ học để học sinh về nhà giúp đỡ công việc đồng áng.

Thời gian nghỉ dài hay ngắn sẽ có sự khác biệt, như ở chỗ của Cao Tú Tài, kỳ nghỉ kéo dài 20 ngày, thượng tuần tháng 4 nghỉ, hạ tuần trở về tiếp tục đọc sách. Trong thời gian nghỉ, tư thục cũng không sắp xếp quá nhiều bài tập, chỉ yêu cầu học sinh tự ôn lại kiến thức đã học.

Thời gian trước Thẩm Hoài Chi vẫn luôn bận rộn, chỉ có thể tranh thủ buổi tối để ôn tập. Hôm nay rảnh rỗi, y liền nghĩ đến việc viết chính tả lại một lần, vừa là ôn tập bài vở, vừa là luyện chữ.

Thẩm Hoài Chi chăm chú nhìn quyển sách, còn nhất tâm nhị dụng trò chuyện với Lâm Việt:

"Nhân lúc hiện tại rảnh rỗi, phải tranh thủ ôn tập thêm vài lần. Chờ xong việc ngoài ruộng, ta sẽ đến tư thục."

Lúc này đã là hạ tuần tháng 4, lúa mì trong ruộng đã được thu hoạch từ sớm, kiều mạch và cao lương vừa mới gieo xong. Ngoài ra, cũng đã trồng thêm một ít đậu nành và bắp. Những công việc như làm cỏ, bón phân cũng đã hoàn thành, tiếp theo chỉ còn chờ mạ ngoài ruộng lớn lên để cấy ghép.

Khi hoàn tất những việc này, mùa vụ coi như đã kết thúc.

Lâm Việt hơi tò mò:

"Vẫn là học ở chỗ lão Cao Tú Tài sao?"

Thẩm Hoài Chi gật đầu:

"Đi đến tháng 8, cho đến khi kì thi viện năm nay bắt đầu. Nếu thi đậu, sẽ không cần học nữa."

Lão Cao Tú Tài phải gần đến tuổi trời cho mới thi đậu Tú Tài, sau đó thi Hương không trúng nên ở nhà mở tư thục.

Từ đó đến nay đã hơn mười năm, học phí ông ấy thu không nhiều, nên mấy năm qua cũng có không ít người trong thôn cắn răng đưa hài tử đi đọc sách, nhưng phần lớn không đọc mấy năm, chỉ có rất ít người kiên trì đến cùng, tính cả Thẩm Hoài Chi cũng chỉ có năm người, trong đó hai người là con cháu của lão Cao Tú Tài.

Thẩm Hoài Chi là nhỏ tuổi nhất, vừa mới thi đậu Đồng Sinh được vài năm, năm nay là lần đầu tham gia kỳ thi viện. Con trai của Cao Tú Tài thi đậu Đồng Sinh từ khi còn rất trẻ, nhưng mãi không đỗ Tú Tài, năm ngoái, hắn ta đã tìm một công việc thu chi ở trấn trên, không tiếp tục học nữa.

Ba người còn lại, có hai người đã thi viện sáu lần, còn một người lớn hơn Thẩm Hoài Chi hai tuổi, năm nay thi lần thứ hai. Trùng hợp thay, người đó chính là Thượng Văn Thành – người trước đây từng cầu thân Lâm Việt. Tuy nhiên, Thẩm Hoài Chi không hề nói với Lâm Việt rằng cả hai cùng học chung lớp.

Lâm Việt nghe xong một đầu giới thiệu, cảm thán nói:

"Thi Tú Tài thật khó, chẳng trách số lượng Tú Tài lại ít như vậy."

Ngay sau đó, cậu chân thành khen ngợi:

"Huynh thật giỏi, 11 tuổi mới đọc sách, không mấy năm đã thi đậu Đồng Sinh, nếu năm nay đỗ Tú Tài, huynh đúng là một kỳ tài đáng ngưỡng mộ!"

Thẩm Hoài Chi cũng không chắc chắn lắm, suy nghĩ một lát rồi đáp:

"Vậy thì xin mượn lời tốt lành của em. Nhưng nếu không đậu, mong phu lang đừng vì thế mà chê trách ta."

Lâm Việt vừa nghe đến từ Phu lang  liền đỏ mặt.

Tối hôm qua, Thẩm Hoài Chi cũng gọi cậu như vậy, cậu xấu hổ không dám đáp lại, không nghĩ tới hôm nay y vẫn gọi như thế.

"Huynh..... Huynh cứ gọi tên ta đi." Nói xong sợ Thẩm Hoài Chi hiểu lầm, lại nhỏ giọng giải thích

"Ta vẫn chưa quen. Sau này hãy gọi như vậy, được không?"

Tay đang cầm bút lông của Thẩm Hoài Chi bỗng chững lại, mực nhỏ xuống giấy mới khiến y hoàn hồn. Y vốn ôm ý định khác, hy vọng thông qua cách xưng hô để kéo gần quan hệ giữa hai người, nhưng lại vô tình bỏ qua cảm nhận của Lâm Việt.

Hành động của y quả thực có phần lỗ mãng, trong khi Lâm Việt nói chuyện với y bằng giọng điệu vừa thận trọng vừa dè dặt, thật sự không nên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!